HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 712: Ăn chay niệm Phật

Cập nhật lúc: 2025-11-03 06:59:40
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Con mèo lạ, hình chỉ lớn cỡ mèo bình thường, nhưng dáng vẻ như một con bạch hổ nhỏ, tiếng kêu vang như hổ gầm, đôi mắt sáng quắc, giữa trán còn vằn chữ “王” biểu tượng của loài hổ.

Đạo sĩ đặt con mèo trong lòng xuống, chỉ nhàn nhạt một câu “ ” con mèo liền gầm lên một tiếng long trời lở đất như tiếng hổ, lao thẳng trong làng, điên cuồng bắt chuột. Chưa đầy một ngày, phần lớn lũ chuột đều chạy trốn, ít còn thì trở thành thức ăn trong bụng mèo. Mỗi khi con mèo thấy chuột, chỉ cần gầm một tiếng, lũ chuột liền sợ đến mức tê liệt ngã xuống đất, run rẩy dám nhúc nhích, cho đến khi mèo nuốt chửng.

Dân làng hô to “thần kỳ!” bình thường những con chuột to nhiều, đừng mèo, đến cả trâu còn từng chúng cắn c.h.ế.t tập thể ăn sạch. Người đều tránh xa chuột, mà con mèo khiến chúng ngoan ngoãn phục tùng.

Mọi vội vàng quỳ xuống bái lạy đạo sĩ, gọi ông là “sống thần tiên” nếu ông, e rằng cả làng diệt .

Đạo sĩ khẽ vung cây phất trần trong tay, rằng “đừng vội mừng, kẻ tội đồ thật sự vẫn diệt, đợi đến nửa đêm”.

Nói xong, ông thêm lời nào, xếp bằng cổng làng nhập định nhắm mắt, còn con mèo giống hổ thì vẫn canh giữ bên cạnh ông.

Dân làng cũng chẳng về, mà xem xung quanh, đạo sĩ định làm gì.

Đến nửa đêm, đột nhiên vang lên tiếng “chít chít” như tiếng chuột kêu. Khoảng một phút , từ đất chui một con chuột lớn bằng con chó, phủ lông bẩn thỉu gớm ghiếc.

Kích cỡ con chuột khiến đều hoảng hồn, ai nấy dựng tóc gáy. Lúc đó trưởng làng cũng mặt, thấy con chuột, ông run rẩy, đôi chân còn vững nổi, đừng ông , đến cả lớn cũng sợ.

Điều đáng sợ nhất là con chuột đó ! Nó cất giọng khàn khàn gằn lên:

“Lão đạo c.h.ế.t tiệt, đừng phá chuyện của , nếu tìm thanh kiếm, sẽ cho bọn chúng chôn cùng!”

Đạo sĩ hề sợ hãi, ngược còn quát lớn như sấm:

“Súc sinh to gan, dám hại giữa ban ngày ban mặt, xem g.i.ế.c ngươi mới lạ!”

Dứt lời, ông vung tay, con mèo lập tức hiểu ý, lao thẳng chuột.

Mọi đều nín thở, vì con chuột to hơn mèo nhiều, còn thành tinh, , trông tà dị đến cực điểm, chẳng mèo thắng nổi .

Mèo gầm lên một tiếng như hổ, vồ chuột, nhưng con chuột khổng lồ giống ban ngày, nó chẳng sợ hãi gì, dựa hình to lớn, liều mạng cắn xé. Ban đầu quả thực chiếm thế thượng phong, còn khiến mèo thương hai chỗ, m.á.u chảy đầm đìa.

chẳng bao lâu, con chuột bắt đầu yếu sức, còn con mèo kỹ năng săn chuột cực cao. Sau hàng trăm hiệp đấu, mèo dần chiếm ưu thế, ngoạm trúng cổ chuột, xé toạc một mảng da, m.á.u văng đỏ đất một thước.

“Không , g.i.ế.c trong một chiêu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-712-an-chay-niem-phat.html.]

Rõ ràng mèo thắng, nhưng đạo sĩ kêu lên “hỏng ”. Khi còn hiểu chuyện gì, thì thấy con chuột bỗng giơ bốn chân lên, tung một đám bụi mù bỏ chạy.

Mèo dù thắng, nhưng kiệt sức, thương nặng, bụi che mắt nên chẳng thể đuổi theo. Đạo sĩ lập tức lao khỏi làng, nhưng chuột biến mất. Ông cùng dân làng theo vệt máu, phát hiện nó kéo dài xa, hẳn chạy khỏi làng, đạo sĩ mới thở phào : “Trong thời gian ngắn nó sẽ nữa, nạn chuột kết thúc.”

Dân làng reo hò vui mừng, quỳ lạy đạo sĩ gọi ông là “thần tiên sống” cúi đầu lạy cả con mèo như hổ .

Đạo sĩ vội đỡ dậy, bảo cần hành lễ lớn như thế. Để bảo vệ sự yên bình của làng, ông quyết định để con mèo ở đây ba năm, phòng khi chuột tinh .

Trước khi , ông dặn dặn : trong ba năm , cả làng ăn chay tuyệt đối, dính chút mùi tanh nào. Qua ba năm, thứ sẽ bình thường.

Dân làng đồng loạt đồng ý, đạo sĩ hài lòng gật đầu, để con mèo rời . Từ đó, ông bao giờ xuất hiện nữa, còn con mèo trắng giống hổ thì ở , trở thành thần hộ làng.

Năm đầu tiên, nạn chuột tái diễn, cuộc sống khôi phục yên , mùa màng bội thu, dân làng sung túc hơn, ai nấy đều tuân theo lời đạo sĩ, suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ ăn chay, dính tí mùi tanh nào, ngay cả con mèo cũng ăn chay như họ.

Đến năm thứ hai, vài bắt đầu chịu nổi, lòng d.a.o động. Dù họ tu sĩ, ăn chay cả năm trời là chuyện khổ cực, nhưng nhớ lời đạo sĩ, họ cố gắng thêm một năm nữa, dù gian khổ.

Đến năm thứ ba, chịu nữa. Hai năm rưỡi thấy bóng con chuột nào, họ bắt đầu sinh tâm dục, cho rằng tai họa sẽ , nên bắt đầu phá giới ăn mặn. Ăn chay lâu như , ai nấy đều chán ngấy .

Dân làng ăn mặn, con mèo cũng theo, vì nó là “thần hộ làng” từng lập công trừ chuột, nên ai cũng sức nuôi nấng, cá thịt ngớt. Chưa đầy hai tháng, con mèo mập ú như quả cầu.

Mập lên , mèo bắt đầu yếu , vài bước là thở, linh khí tiêu tán, chẳng còn vẻ uy nghiêm nào. Tiếng nó kêu cũng còn là tiếng gầm của hổ, mà chỉ là tiếng “meo meo” yếu ớt, chói tai vô cùng.

Điều tệ hại hơn là, lũ chuột , đông hơn cả . Tai họa chuột một nữa ập xuống.

Dân làng thả con mèo , nhưng nó quá béo, chẳng đuổi nổi chuột, chạy loạng choạng khắp nơi, bắt cả ngày con nào, chỉ trơ mắt lũ chuột ăn sạch mùa màng, cắn c.h.ế.t gia cầm, phá tan làng mạc.

Chưa hết, đến nửa đêm, con chuột khổng lồ xuất hiện, to hơn gấp bội. Lông nó đỏ sậm như máu, mắt cũng đỏ ngầu, trông cực kỳ khủng khiếp.

Khi thấy mèo, nó sợ, trái còn rùng rợn, rằng “đợi ngày lâu .”

Con mèo cam lòng, lao lên giao đấu, nhưng hình tròn vo, động tác chậm chạp, linh khí mất sạch, chẳng đối thủ của con chuột khổng lồ nữa.

Con mèo trụ nổi mười hiệp đánh bại .

Con chuột lớn dùng hai móng vuốt ấn chặt nó xuống đất, đến cả sức phản kháng nó cũng chẳng còn. Điều khiến ngờ nhất là, con chuột lớn sinh tâm tà, cưỡng ép con mèo ngay mắt .

Loading...