Lời ngụy biện của Họa lão gia càng khiến đám đông phẫn nộ. Cộng thêm lời chỉ trích của Tô Vũ, cơn giận càng bốc cao hơn.
“Ngươi... ngươi bậy! Phu nhân rõ ràng c.h.ế.t vì bệnh, liên quan gì đến !” Họa lão gia nghiến răng phản bác.
Chuyện đó đúng là còn chứng cứ, ông cắn chặt răng nhận, khiến khác tạm thời chẳng làm gì .
“Thôi , đây thời xưa nữa, dù là âm cũng thể tùy tiện g.i.ế.c , đưa đồn , tòa xử thì xử .” Lão Thiên Sư đột nhiên .
“Ha ha, thấy , lão Thiên Sư , thật là sáng suốt, cảm ơn lão Thiên Sư, cảm ơn.” Họa lão gia ba bái huệ, tỏ vẻ ơn.
Lúc đều bằng lòng, bàn tán ầm ĩ, chuyện mà gửi lên đồn, đừng vài năm tù, e là còn tha vô tội. Đồ quỷ quái, mấy trong đồn làm mà tin ?
Họa lão gia cuối cùng thở phào, dậy lau mồ hôi lạnh lộ nụ đầy ý vị, nhưng ai nấy đều khinh bỉ ông .
Bạch Diện Thư Sinh trở về từ và đang bên cạnh ăn xem cuộc chuyện, và Quỷ Vương vẫn rời . Lúc Lão Thiên Sư dựng hai ngón tay lên lưng bóp nát một tấm bùa vàng.
Bùa vỡ, chú niệm vang lên, Bạch Diện Thư Sinh bỗng như một thứ gì đó khống chế, lập tức rút kiếm c.h.é.m .
Kiếm của nhanh, một luồng âm phong cuộn lên, kắc một tiếng, đầu Họa lão gia rơi xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe. Ta đoán Họa lão gia còn kịp phản ứng thì chết, đến chớp mắt cũng chớp nổi.
Đầu rơi xuống, thể co giật cứng đờ, phịch ngã úp xuống đất.
“Đồ lão già c.h.ế.t tiệt, lúc nào mày niệm ảo chú lên !” Bạch Diện Thư Sinh cuối cùng cử động , nhưng cực kỳ giận dữ, tìm lời giải thích.
“Lùi , ngươi đối thủ của , lúc nãy cũng đánh lạc hướng đồ một phen, coi như hoà.” Quỷ Vương ấn vai Bạch Diện Thư Sinh xuống.
“Vâng, chủ nhân!” Bạch Diện Thư Sinh thu vén cơn giận lui về phía lưng Quỷ Vương.
“Thật là chiêu mượn d.a.o g.i.ế.c đấy! Lão Thiên Sư!” Quỷ Vương mỉm ác ý.
“Người nhà Họ Họa c.h.ế.t thế , liên quan tới chúng bộ những âm ở Trung Hải, là quỷ giết; nếu kẻ khác tin thì cứ tạm giam Quỷ Vương, dù cũng chẳng liên quan tới chúng .” Lão Thiên Sư xong, hai tay chắp hành lễ với : “Xin , làm quý vị mất mặt , hôm nay hôn lễ huỷ, tan thôi!”
Nói xong, Lão Thiên Sư bận tâm ai nữa, lẳng lặng ngoài, Trần Mù theo sát .
“Lão Thiên Sư, ông ?” Trần Mù hỏi.
“Phù, xin cha của Tô Vũ , gần như bảo vệ nó chu , làm thầy thất bại .” Lão Thiên Sư đáp.
“Có vẻ ông quên một , tiên xin đó .” Trần Mù .
Lão Thiên Sư dừng chân đột ngột, hít sâu một đầu về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-637-dao-mo-to-a.html.]
“Đừng, đừng, dám nhận, ông cũng cứu , coi như hoà .” Ta vội vàng từ chối với địa vị và tuổi tác của Lão Thiên Sư cho ông một lối thoái, dù kết quả , cần soi quá kỹ.
Tô Vũ còn sống, cha con nhà Họ Họa c.h.ế.t sạch, thắng, thắng một cách triệt để, đó mới là điều quan trọng. Ta cảm thấy sảng khoái, những chuyện khác còn quan trọng nữa.
“Thằng nhóc, xem thường ngươi , sẽ ngày ngươi vượt qua Đường Vân.” Lão Thiên Sư chỉ một câu đầy ý vị dặn mấy sư chăm sóc Tô Vũ, rời .
“Đợi với.” Trần Mù lập tức chạy theo, những còn dần lui hết. Không lâu , cả Quỷ Vương và Bạch Diện Thư Sinh cũng rút vì họ còn việc khác đối phó đại kiếp mới là quan trọng.
Ta quan tâm ai nữa, chỉ dựa mềm mại, khoái chí đến nghẹt thở.
“Này, , ngươi dùng đủ ?” Tô Tình kéo tai , lôi khỏi vòng tay Tô Vũ.
“Cô làm gì , điên ! Ái chà, chóng mặt.” Ta trở chỗ , đánh đến thế, chẳng lẽ hưởng chút ?
Lúc Tô Tình bỗng giật Tô Vũ về, suýt ngã bổ nhào.
Con đàn bà rốt cuộc định làm gì? Chưa xong ?
“Em gái, em thể đối xử với Đường Hạo như , Đường Hạo thương tích.” Tô Vũ xót xa , đỡ nhưng Tô Tình kéo .
“Thương gì chứ, rõ ràng là giả, chị nên trưởng thành hơn, đừng lúc nào cũng ngây thơ thế.” Tô Tình .
“Kỳ lạ, ... vết thương của biến mất ?” Tô Vũ gãi đầu, liên tục tìm những vết thương nhưng thậm chí sẹo, chỉ quần áo rách một chút, hầu như gì.
“Ta là thương thật, đang giả, định tranh lợi với chị, hôm nay em thương và hoảng sợ, nhất là về , đừng để cha và sư phụ lo lắng.” Tô Tình sai Điền Mộng Nhi và Trương Thanh đưa Tô Vũ về. Tô Vũ một cái, lưu luyến rời .
“Cô... cô...” Ta tức đến nửa lời, con đàn bà làm hỏng chuyện.
“Đừng oang oang nữa, tìm ngươi việc, chị của thì từ từ, đến lượt bây giờ.” Tô Tình vặn ngón tay đang chỉ chĩa về phía trở .
“Sau ? Lúc chẳng nên tận dụng ngay cơ hội ? Nếu để cơ hội thì ?” Ta phản bác, con đàn bà cứ gây rối, nếu là trở thành em vợ , vả cho cô một bạt tai .
“Yên tâm, nếu hốt thì tẩm thuốc cho chị , giúp ngươi! Không dám ? Không dám tẩm thuốc thì ngươi lấy quyền gì mà yêu chị ?” Tô Tình .
“Quả là em vợ nhất, câu đó em cũng , yêu yêu .” Ta chẳng mếu.
“Không , qua chuyện thấy nhất là để ngươi làm kẻ bảo vệ của chị , khác tơ tưởng chị thì yên tâm.” Tô Tình , lầm bầm một câu: “Không ngờ trốn ăn chút mà suýt mất chị, thật kinh khủng!”
Ta: “............”
“Sao thấy cô đang mắng ? Có gì thì mau, còn bận.”
“Rất đơn giản, ngươi cùng đốt chỗ theo đào mộ tổ Họ Họa, kiếp, dám động đến chị , cứ tưởng c.h.ế.t là xong ? Ta sẽ khiến nhà Họ Họa sống yên!” Tô Tình gằn giọng thù hằn.