HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 636: Diễn
Cập nhật lúc: 2025-10-28 04:10:33
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối mặt với nghi ngờ của Tô Vũ, Dương Thiên :
“Là Quỷ Kiếm Si Tư Đồ Cận Nam.”
“Là ? Hắn ngươi bắt ?” Ta kinh ngạc. Tư Đồ Cận Nam khi theo xuống núi g.i.ế.c khắp nơi. Sau đó, lão Thiên Sư quả thật phái đại sư xuống trấn áp , ngờ trong túi Càn Khôn là .
“Hề hề, con quỷ trong là món hàng đấy, nếu thể dùng cho , thì càng tuyệt vời.” Quỷ Vương , ảnh lóe lên, chớp mắt cùng Bạch Diện Thư Sinh biến mất.
“Không đuổi theo ?” Ta chút lo lắng, thực lực của Tư Đồ Cận Nam tầm thường, nếu rơi tay Quỷ Vương, e là sẽ thành họa lớn. Vừa Thập oán thiếu một quỷ, Tư Đồ Cận Nam thể thế .
“Không cần quan tâm bọn chúng, chỉ một con quỷ nhỏ, đáng để so đo.” Dương Thiên thu kiếm gỗ đào , đảo mắt xung quanh, dường như chẳng hề để Tư Đồ Cận Nam mắt.
“Họ Họa gan to thật, dám dùng sư làm tế phẩm. Đi!” Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Thiên chợt hiện lên một tia giận dữ, giữa hàng mày khẽ nhíu .
Tuy g.i.ế.c Họa Nguyên, Thằng Chuột cùng phe của Quách sư gia, nhưng trong nhà Họ Họa vẫn còn một Họa lão gia đáng trừng phạt, kẻ đó, trời dung, đất tha!
Dưới sự đỡ đần của Tô Vũ, cùng Dương Thiên khỏi địa đạo. Dương Thiên rằng luồng quỷ khí mạnh mẽ của Bạch Diện Thư Sinh hấp dẫn tới, quá cường đại, khéo ngang qua liền cảm ứng . Cũng may là , nếu e rằng c.h.ế.t trong tay Bạch Diện Thư Sinh . Thập Oán xưa nay vốn thâm độc tàn nhẫn, đừng đến đạo nghĩa gì, đây cũng từng những con quỷ trong Thập Oán đó ám hại qua.
Ra ngoài , đại sảnh và sân viện vẫn hỗn loạn như nồi canh hỏng. Đồng Tứ lúc bình tĩnh , nhưng vẻ nơi từng dùng Thần Hỏa Kiếm phá tan, nhiều chỗ trong đại sảnh đều đổ nát tả tơi. Hồng Ngũ và Lão Điên cũng đang đánh loạn cả lên, nhưng ngọn lửa mà A Tinh Lùn và ở hậu đường phóng dập tắt, nếu cả nhà Họ Họa cháy rụi .
Hồng Ngũ và Lão Điên vẻ rốt cuộc trụ nổi nữa, khiêng ngoài. Dù bên đông thế mạnh, hai bọn họ thể quậy đến là giỏi lắm .
Hạc Tường Đồng Tứ kề kiếm lên cổ, mặt mày đầy bất lực, song họ đều thương gì nghiêm trọng.
“Dừng tay hết cho !”
Lúc , Tô Vũ bước , quát lớn một tiếng. Mọi gần như đồng loạt đầu cô , ai nấy đều kinh ngạc chẳng đây là tân nương ? Sao chạy đây, hơn nữa còn cùng chung, đầy thương tích?
Ai nấy đều bối rối, kể cả lão Thiên Sư. Còn Tô Tình chẳng từ chui , miệng vẫn dính đầy mỡ, lẽ tranh thủ ăn vụng. Trước đó thấy , chắc đói quá nên mặc kệ, tính tình của Tô Tình xưa nay vốn như thế.
“Chị, chị ? Sao thành thế ? Chị... chẳng đang trong phòng tân hôn ? Còn Họa Nguyên ?” Tô Tình lau vết m.á.u ở khóe miệng Tô Vũ, đầy vẻ nghi hoặc.
“Đường Hạo đúng, là chúng trách nhầm . Còn nhà Họ Họa...” Tô Vũ chỉ Họa lão gia đang giữa đám đông “...nhà Họ Họa dùng làm vật tế để kéo dài mạng sống! Họa Nguyên suýt chút nữa g.i.ế.c , may mà Đường Hạo kịp thời đến cứu, mới giữ mạng!”
Lời của Tô Vũ khiến tất cả chấn động. Mọi đều sững sờ, thể tin nổi. Ngày tân hôn mà đem cô dâu làm vật hiến tế hơn nữa cô dâu còn là đồ yêu quý của lão Thiên Sư, gan của nhà Họ Họa đúng là to bằng trời!
“Mày bậy! Rõ ràng là mày và Đường Hạo thông gian, cùng hại c.h.ế.t con trai tao, vu oan cho nhà Họ Họa!” Họa lão gia quả nhiên cáo già, phản ứng cực nhanh, lập tức bịa tội danh cho và Tô Vũ, nhằm rửa sạch tội cho nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-636-dien.html.]
“Hừ, cái nồi ông trút khéo thật. May mà đại tử của lão Thiên Sư làm chứng tại hiện trường, bằng khó mà biện bạch.” Ta liếc về phía Dương Thiên.
Mọi cũng theo ánh mắt sang Dương Thiên, ai nấy đều chờ đợi câu trả lời. Dù là ngoài xem, lúc cũng háo hức mong “ăn dưa” bằng chứng thật.
“Ừ, trong nhà Họ Họa địa đạo, dùng trận quỷ để kéo dài mạng sống, định lấy tứ sư làm tế phẩm hiến xuống địa ngục, đổi lấy bình an.” Dương Thiên thẳng.
Lời của Dương Thiên sức nặng vô cùng. Ngay lập tức, đều tin, ánh mắt phẫn nộ đổ dồn về phía Họa lão gia. Bốp! Một tiếng, Hồng Ngũ và lão sư của vứt xuống đất, tất cả cùng tiến bao vây Họa lão gia.
Lão Thiên Sư ở Trung Hải địa vị cực cao, nhiều âm ty đều là tín đồ của ông. Đắc tội với lão Thiên Sư, dù là nhà Họ Họa cũng chẳng kết cục . Chỉ là nhà Họ Họa ngờ kế hoạch của thất bại như thế!
Nếu thành công, Tô Vũ gả nhà Họ Họa, chỉ cần tìm cớ cô c.h.ế.t ngoài ý là xong chuyện. bọn họ ngờ, chính sự xuất hiện của khiến âm mưu sụp đổ.
“Con nó, một đám ranh con, tôn trọng già hả? Không thể đặt nhẹ nhàng xuống ?” Hồng Ngũ chửi xong thì Lão Điên cũng ném theo, rơi ngay lên ông …
Họa lão gia bắt đầu hoảng loạn, thể run rẩy, lùi dần về phía .
ông bao vây, còn đường lui.
“Phịch!” Họa lão gia bỗng quỳ sụp xuống đất.
“Lão Thiên Sư, chuyện liên quan tới , đều là thằng con ngu ngốc của làm, gì cả! Xin ông tha cho , thể chết, nếu c.h.ế.t thì nhà Họ Họa tuyệt hậu mất!” Họa lão gia dập đầu liên tục, giọng run rẩy van xin.
“Ngươi dám ngươi ?” Lão Thiên Sư nổi giận đùng đùng, gân xanh nổi lên, lửa giận như núi lửa phun trào.
Cưới đồ của đem tế quỷ đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời ông !
“Ta thật ! Là nó tự làm, ! Con làm, cha thể chịu ! Lão Thiên Sư, ông đừng oan cho ! Không tin thì gọi nó đối chất , gọi nó !” Họa lão gia với vẻ vô tội, khiến chỉ hát cho ông một câu: ‘Ta nên phối hợp với màn diễn của ngươi, giả vờ thấy mà thôi.’
“Đừng giả vờ nữa, con trai ngươi c.h.ế.t , ngươi hẳn cũng điều đó.” Ta hừ lạnh một tiếng.
Ta và Tô Vũ thể đây, đương nhiên hiểu Họa Nguyên chết. Giờ đổ tội lên đầu con trai c.h.ế.t quả đúng là cha nào con nấy, mưu kế và thủ đoạn đều giống hệt .
“Chết ? Chết thì ! Loại cầm thú , c.h.ế.t chỉ tốn cơm tốn nước, làm ô uế khí! Dám làm chuyện tàn độc như thế, nó xứng làm con , càng xứng làm nhà Họ Họa!” Họa lão gia lập tức mắng Họa Nguyên thậm tệ, diễn như thật, giọng điệu, nét mặt, đến cả nước mắt đều tự nhiên, đúng là một con cáo già diễn kịch.
“Đừng diễn nữa! Ngươi tưởng ngươi là ? Mẹ của Họa Nguyên c.h.ế.t thế nào, ngươi còn nhớ chứ?” Tô Vũ chỉ thẳng mặt ông , vạch trần tội .
Lời khiến một phen kinh hãi thì cha con Họ Họa là một cặp súc sinh đến cùng cực!
Nhà Họ Họa... vẫn còn đáng gọi là ?