“Ta thuật phong ấn của nhà họ Tiền, ngươi cho chứ?” Ta cô , mà nụ mặt cô nhanh chóng cứng , rõ ràng là ngờ đưa điều kiện .
“Ngươi thật tham lam.” Tiền Manh Manh hừ lạnh, “Thuật phong ấn của nhà họ Tiền bao giờ truyền ngoài, hơn nữa nhiều loại phong ấn còn cần đến huyết mạch nhà họ Tiền, ngươi dùng . Dù ngươi làm rể cửa, cũng thể thuật phong ấn của nhà họ Tiền!”
“Vậy thì mặc kệ, nếu đáp ứng điều kiện của , thì coi như thôi. Sau đừng đến tìm nữa. Ta đối với…” Ta chỉ n.g.ự.c cô , “đối với đàn bà n.g.ự.c phẳng, hứng thú gì cả.”
Câu đó làm tổn thương nhiều, nhưng mức độ sỉ nhục thì cực cao. Mỹ nhân kế thất bại, phản đòn, chắc cô tức đến phát điên.
“Ngươi… ngươi cút cho !” Tiền Manh Manh quả nhiên nổi cơn thịnh nộ, hất tung bàn ăn, làm đồ ăn rơi đầy đất, cả chiếc bàn cô lật ngược.
“Được, tạm biệt!” Ta vẫy tay chào, sải bước khỏi khách sạn.
Chiêu trò của Tiền Manh Manh, là ghét, nhưng cũng chẳng thích. Cô dã tâm của , nhưng biến thành công cụ thì quá xem thường khác . Chọc tức cô một chút coi như xả giận. Còn về thuật phong ấn của nhà họ Tiền, chẳng hề , chỉ dối để chọc cô mà thôi.
Tất nhiên, cũng chẳng sợ làm cô phật ý. Nhà họ Tiền vẫn cần đến , cô dám làm gì , nếu lão phu nhân chắc sẽ lột da cô mất.
Chuyến đúng là ngoài dự liệu, vốn nghĩ Tiền Manh Manh chỉ nhắm đến thanh “Thánh Đồng Kiếm” trong tay , nào ngờ nhắm cả đến , còn để thêm vài chuyện trong nhà họ Tiền.
Rời khách sạn, tiệm xăm, mà gọi xe thẳng đến nhà họ Tiền. Vì học xong một bức quỷ văn phong ấn, định đến bàn với lão phu nhân, nếu thì sẽ thử.
Vừa đến nhà họ Tiền, còn xuống xe thì thấy Tiền Manh Manh bước từ một chiếc xe phía , Lục Hợp Viện.
Cô về thật nhanh, rời khách sạn mà còn đến cô đúng là xe xịn khác.
Để tránh chạm mặt, cố tình nán một chút, đợi cô hẳn mới xuống xe, đưa tiền cho tài xế bảo .
Xe rời , gọi cho lão phu nhân. Trước đó bà cho điện thoại, nếu gặp thì cứ gọi, bà sẽ cho đón, cần gõ cửa.
Điện thoại reo một lúc ai , gọi thêm ba nữa, đến thứ tư thì cuối cùng cũng bắt máy.
“Alô, là lão phu nhân ?” Ta hỏi.
Đầu dây bên tiếng trả lời, chỉ thấy tiếng động lộn xộn như thể thứ gì đó đổ vỡ, vang lên tiếng “xè xè” của tín hiệu nhiễu điện.
“Alô, alô, thấy ? Lão phu nhân!” Ta gọi lớn, kỳ lạ , mất sóng ?
Ba giây , chỉ còn tiếng “tút tút tút” cuộc gọi ngắt.
“Thật quái lạ, cho cái điện thoại rởm gì thế .” Ta lầm bầm, quyết định gọi nữa, gõ cửa cho nhanh. Hừ, thế lúc nãy chặn cô , bảo dẫn luôn cho . Ai ngờ điện thoại , chẳng gọi .
lạ , định giơ tay gõ thì quản gia bước . Ta bàn tay rõ ràng gõ mà, trùng hợp thế?
“Ngài Đường, lão phu nhân mời .” Quản gia .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-516-xay-ra-chuyen-roi.html.]
“À? Ờ… .” Ta ngẩn , gật đầu. Có lẽ điện thoại vẫn kết nối , lão phu nhân đến nên bảo đón. Chắc chỉ là do tín hiệu kém thôi.
Ta nghĩ nhiều, theo quản gia trong. , ông dẫn đến đại sảnh mà đến một căn phòng, mở cửa : “Lão phu nhân đang đợi ngài trong .”
Ta quản gia, cảm giác là lạ, nhưng đến đây , cũng kỳ, nên đành bước . Vừa năm bước, “rầm” một tiếng, quản gia tiếng nào, đóng sầm cửa .
“Cái ông quản gia ngốc , làm giật cả .” Ta đập ngực, lẩm bẩm chửi khẽ. Không thể đóng nhẹ một chút ?
Trong phòng tối om, cửa sổ kín mít, rèm kéo chặt, ánh sáng lọt . Đèn cũng bật, gần như thấy gì xung quanh.
Lão phu nhân gặp trong cái cảnh rùng rợn thế ? Không lẽ… cũng giở trò mỹ nhân kế như Tiền Manh Manh? Nghĩ đến đó, rùng lão phu nhân tuổi cao, chồng c.h.ế.t sớm… chẳng lẽ…
Thôi, nghĩ nữa, càng nghĩ càng sợ. thật, cái khí đúng là khiến nổi da gà.
“Lão phu nhân, đến .” Ta cất tiếng gọi, nhưng hồi âm, như thể trong phòng chẳng ai.
“Lão phu nhân, đến , ?” Ta gọi nữa, vẫn im lặng.
Chuyện gì đây? Không lẽ quản gia đùa ? Hay Tiền Manh Manh đến bảo quản gia trêu một trận? Không thể nào cô nhỏ nhen đến chứ?
lúc , cảm giác chân đá trúng thứ gì đó. Cúi đầu , phát hiện đất. Ta vội bật đèn pin điện thoại lên và giật thấy đó chính là quản gia, m.á.u loang khắp sàn.
“Mẹ kiếp!” Ta thốt lên, hoảng hốt nhảy lùi , tay vẫn run run cầm điện thoại rọi gương mặt tái nhợt .
Không sai, đúng là ông quản gia, cổ họng cắt đứt c.h.ế.t .
… quản gia chẳng nãy còn dẫn đây …? Khoan nếu kẻ c.h.ế.t là quản gia, thì lúc nãy dẫn là ai?
Không hiểu , trong lòng dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ, như thể chuyện chẳng lành sắp giáng xuống đầu .
Khi tiến sâu trong thêm vài bước, thấy một chiếc giường. Xung quanh giường bừa bộn, còn giường một bà lão đang , chăn đệm là máu.
“Lão phu nhân?” Ta lập tức lao tới, kiểm tra tình trạng thế nào nhưng bà … hình như c.h.ế.t !
Tuy nhiên, vẻ bà mới c.h.ế.t lâu. Nói cách khác, tiếng động thấy trong điện thoại ban nãy lẽ chính là lúc hung thủ đang vật lộn với lão phu nhân!
Ta thật sự ngờ, lão phu nhân c.h.ế.t . Bà cũng giống như quản gia, cắt cổ, m.á.u loang khắp giường, thứ xung quanh đều đổ ngổn ngang, rõ ràng là giằng co.
vẻ lão phu nhân g.i.ế.c nhanh, nếu thì trong nhà họ Tiền hẳn phát hiện .
Kẻ thể g.i.ế.c bà trong thời gian ngắn như , khiến bà kịp kêu lên, tuyệt đối tầm thường.
Lão phu nhân dù tuổi cao, nhưng là của nhà họ Tiền thể dễ dàng g.i.ế.c như thế .