Hoa hồng tím đung đưa trong gió - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-17 03:13:34
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị họ sặc sụa ho mấy ngụm nước bờ, may mắn là .

Chủ thuyền ướt sũng, mặt mày đờ đẫn, kịp phản ứng chuyện gì xảy , chỉ dựa bản năng để cứu .

Trong khoang thuyền một chiếc điện thoại bấm nút kiểu cổ, nhờ ông gọi 110.

Tiếng còi cảnh sát hú vang từ xa vọng , nước mắt tuôn rơi.

Đây mới chính là âm thanh an nhất đời.

Tôi chuyện dọa cho đổ bệnh, liên tục sốt cao suốt một tuần lễ.

Chị họ mang quà đến thăm .

Chị quanh căn phòng ngủ nhỏ màu hồng, ánh mắt dừng ở miếng dán sticker đầu giường.

Bọn trẻ bây giờ thích dán sticker trang trí card (guka), hồi đó chúng dán lên giường, dán lên cửa, dán lên tủ quần áo.

Tôi : “Chị còn nhớ ? Là chị cho em đó, một tấm to đùng. Hồi đó em mê thí sinh Super Girl lắm, cô siêu dễ thương.”

Chị cũng : “Nhớ chứ. Cũng là mượn hoa dâng Phật thôi, một học trò cứ cố nhét cho chị, chắc nghĩ chị thích.”

Hơi thở quen thuộc của căn nhà cũ khiến thấy lòng bâng khuâng.

Cảm giác như về hồi bé, lóc cầu xin dì/cô cho chị ở chơi với , hai chị em chui rúc chiếc giường nhỏ, chăn ấm áp vô cùng.

Chị họ đến chuyện dượng .

“Nửa đêm tỉnh dậy, ông cứ chằm chằm chị, thấy chị tỉnh thì mới ngoài, hôm vẫn chuyện bình thường với chị.”

“Chị thêm khóa đến khóa khác lên cửa, vặn đến mức lòng bàn tay bọng máu, mà trong nhà cứ im lặng lắng , ai ngẩng đầu lên.”

khóa nhiều đến mấy thì tác dụng gì? Đêm đó ông đè lên chị. Chị dùng chặn giấy bằng đồng thau cầm tay đập mạnh đầu ông , chạy trốn trong lúc chân trần.”

“Chị trốn ở nhà Siêu, ngày hôm thấy họ tình tứ khỏi nhà, chị nôn mửa tại chỗ.”

“Anh Siêu cũng đáng thương. Thành tích học tập của , đều tố chất đại học top. Giờ nghĩ , đáng lẽ lúc đó chị nên cố gắng hết sức để bám trụ trường học mà thành việc học.”

thời điểm đó, chúng tin rằng, giải một bài toán sẽ giúp cuộc sống của chúng hơn.”

Chị họ rơi im lặng.

Tôi : “À mà chị , em xin chị cho em, đôi khi bà thật sự đầu óc.”

“Hả?” Chị lộ vẻ bối rối.

“Bà linh tinh, xen chuyện khác, đôi khi làm tổn thương khác.”

lúc đó, dì ( của Vi Vi) là duy nhất thực lòng giữ chị ở ăn cơm, còn gắp thức ăn liên tục bát chị.”

Chị khoa tay múa chân:

“Có gắp cho chị một cái chân giò kho lớn chừng nè, wow, thật sự là no căng bụng, ngay lập tức cảm thấy sức lực. Bây giờ nghĩ vẫn còn thèm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoa-hong-tim-dung-dua-trong-gio/chuong-9.html.]

“Còn dì/cô cả thì khác. Bà : ‘Vũ Đình quả là đứa bé hiểu chuyện, ngay cả gắp thức ăn cũng dám gắp món ngon.’”

“Sau đó, chị bao giờ đến nhà dì/cô cả nữa.”

Chị họ và Tống Lượng đăng ký kết hôn nên thể là ly hôn. Chị mang theo hai đứa trẻ, cùng Siêu tới Tô Châu.

Cả nhà mới nhà máy định cuộc sống, tin dữ ập đến, chú Vương (bố của Siêu) qua đời.

Đó là một vụ t.a.i n.ạ.n xe , xe lật và bốc cháy đường cao tốc, cả gia đình ba đều mất.

Anh Siêu thừa kế bộ di sản.

Hai bàn bạc với , chuẩn tham gia kỳ thi nghiệp/đại học dành cho lớn.

Sau đó, chị họ gửi lời xin , rằng lúc đó chị quá mệt mỏi, nắm sợi dây cứu mạng thì chẳng còn thiết tha đến chuyện gì khác.

Chị xin trực tiếp, nhưng đến chiều tối hôm đó cũng tiện mở lời.

Tôi đáp : “Hay là chị nghĩ vốn là một tên khốn nạn, nên chị cố ý làm , vì em?”

Chị họ : “Không, đừng chị như , chị cao thượng đến thế, chị thể dối…”

Về tình hình của Tống Lượng, cũng vài tin đồn.

Nghe còn khỏi nhà nữa, ba bữa đều do mang phòng.

Mẹ mỗi ngày vẫn chợ mua thức ăn, vẻ mặt thản nhiên như chuyện gì.

Tôi nhớ lâu đây, Tống Lượng từng với rằng luôn coi thường cha .

Mặc dù cha làm việc ở tòa án huyện, đàng hoàng, nhưng trong mắt bà , ông chỉ là một mà bà tạm bợ chấp nhận vì lớn tuổi kết hôn. Đã xuất từ nông thôn thì thôi , còn thực sự từng làm ruộng, mang theo mùi đất quê mùa thể tẩy sạch.

Tuy nhiên, bản cũng chỉ là một cô gái lớn lên ở một thị trấn nhỏ…

Nỗi ám ảnh của con thường kỳ lạ.

, tất cả tình cảm của bà đều dồn hết lên con trai. Và bây giờ, thật sự cô gái nào đến tranh giành với bà nữa.

Sau khi trở về Bắc Kinh, dọn dẹp căn phòng thật kỹ lưỡng, và mua thêm nhiều chậu cây cảnh.

Tôi cảm thấy như thứ an bài.

Phương Chí Châu chạy đến thiết kế cho một hệ thống tưới nhỏ giọt, rằng ngay cả khi quên tưới nước nửa tháng thì cây cũng héo .

Anh thực sự hiểu , chắc chắn sẽ quên tưới nước.

Chú mèo con hai tuổi. Nó là một con mèo mướp đen trắng nhút nhát, dùng lạp xưởng dụ nó khỏi gầm xe bên đường khi chuyển đến đây.

Tôi và làm bánh sinh nhật nhỏ cho mèo bằng đồ hộp và thức ăn đông khô.

Ánh nến nhỏ bé lung lay, chập chờn. Chú mèo con vươn móng vuốt , bắt cái bóng của ngọn nến.

Tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Loading...