Mạnh Niệm Dao nghĩ đến những lời trêu chọc và chế giễu mà cô thể chịu đựng khi gọi cho Cố Văn Thành, nên quyết định làm . Cô đảo mắt quanh phòng tắm, và nhận thấy một chiếc áo choàng tắm nam treo móc bên cạnh bồn tắm. Có vẻ như nó sử dụng.
Bám tường, Mạnh Niệm Dao rón rén bước đến chỗ áo choàng tắm và cởi bỏ bộ đồ ướt. Cô mặc áo choàng tắm .
Bên ngoài, Cố Văn Thành đợi hơn một tiếng đồng hồ và bắt đầu lo lắng. Anh bước đến cửa phòng tắm và gọi.
- Bà Cố, bà xong ?
Mạnh Niệm Dao, giờ mặc áo choàng tắm, chật vật với chiếc áo quá khổ, vô tình để lộ bộ ngực.
Không nhận phản hồi, Cố Văn Thành lên tiếng.
- Mạnh Niệm Dao? Nếu em trả lời, sẽ .
- Chờ ... - Mạnh Niệm Dao vội vàng cài dây áo choàng tắm, cắn chặt cổ áo, đúng lúc cửa phòng tắm bật mở.
Cố Văn Thành ngờ gặp cảnh tượng . Mạnh Niệm Dao cảm thấy bất lực, gượng ngượng ngùng khi thấy .
Ánh mắt của Cố Văn Thành đảo từ đầu đến chân, dừng ở những ngón chân cong của Mạnh Niệm Dao. Anh khỏi mỉm bí ẩn tiến gần bế cô lên.
Tóc Mạnh Niệm Dao vẫn còn ẩm ướt khi Cố Văn Thành đặt cô xuống ghế sofa. Anh phòng tắm lấy khăn tắm.
Mạnh Niệm Dao mặc gì bên ngoài áo choàng tắm, cảm thấy khá hở hang. Thấy Cố Văn Thành trở về, cô khỏi .
- Anh bế về phòng ngủ ? Tôi cần đồ ngủ.
Cố Văn Thành mỉm liếc cô bế cô về phòng ngủ.
Ngồi giường, Mạnh Niệm Dao thở phào nhẹ nhõm.
- Cảm ơn.
- Cần lấy quần áo cho em ? - Cố Văn Thành hỏi.
Mạnh Niệm Dao im lặng.
- Không, cảm ơn.
Sau khi Cố Văn Thành rời khỏi phòng, Mạnh Niệm Dao rón rén đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ để . Vừa xong, Cố Văn Thành gõ cửa.
- Em sẵn sàng ?
Mạnh Niệm Dao trả lời. Thực , cô gặp Cố Văn Thành chút nào. Cô cảm thấy hổ bực bội khi bế khắp nơi.
Đáng tiếc, Cố Văn Thành quyền sử dụng phòng ngủ ngang hàng với cô. Thấy Mạnh Niệm Dao im lặng, mở cửa bước . Ánh mắt họ chạm , tràn ngập sự bực bội của cô, mỉm và vẫy vẫy máy sấy tóc trong tay.
- Anh đến sấy tóc cho em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ho-noi-toi-la-moi-tinh-tai-tieng-cua-chu-tich-co/chuong-39-co-ay-con-nuoi-bao-nhieu-thu-han.html.]
…
Ngày hôm , Mạnh Niệm Dao xin nghỉ làm và ở nhà. Khi cô tỉnh dậy, Cố Văn Thành còn trong nhà nữa.
Có gõ cửa.
Giọng của phụ nữ trung niên xa lạ khiến Mạnh Niệm Dao giật một chút. Giọng từ bên ngoài tiếp tục
- Phu nhân, ông chủ thuê đến chăm sóc cô. Cô thể gọi là dì Trương.
Mạnh Niệm Dao ngập ngừng.
- Mời .
Dì Trương bước , đặt dép của Mạnh Niệm Dao xuống cạnh giường và hỏi.
- Cô tắm rửa ?
Mạnh Niệm Dao bao giờ chăm sóc theo cách , nên cô cảm thấy ngại khi dì Trương đưa dép cho .
- Vâng, cảm ơn.
- Không gì. - Dì Trương mỉm và tiến gần giúp đỡ Mạnh Niệm Dao.
Dì Trương vẻ giỏi chăm sóc khác. Dường như bà đoán nhu cầu của Mạnh Niệm Dao mà cần cô yêu cầu. Tuy nhiên, Mạnh Niệm Dao vẫn đang làm quen với sự hiện diện của lạ trong căn hộ của .
Khi Cố Văn Thành làm về, Mạnh Niệm Dao đưa yêu cầu đầu tiên.
- Cố Văn Thành, tự lo . Anh thể bảo dì Trương đừng đến ?
Cố Văn Thành liếc chân cô.
- Mắt cá chân của em lành ?
Mạnh Niệm Dao im lặng.
Sau vài ngày sắp xếp như , Mạnh Niệm Dao dần quen với sự hiện diện của dì Trương, mặc dù cô vẫn cảm thấy thoải mái khi phục vụ. Cô thích tự xử lý việc hơn.
Theo thời gian, Mạnh Niệm Dao quên mất những ngày tháng dì Trương chăm sóc cho đến khi Mạnh Hạo Thiên gọi điện. Lúc đó cô đang sách, và thấy dòng chữ "Mạnh Hạo Thiên" màn hình điện thoại khiến cô cảm thấy như cả một thế kỷ trôi qua.
Cô đặt sách sang một bên, liếc dì Trương đang bận rộn trong bếp. Cô nhấc máy.
- Alo?
- Niệm Dao, về . Em đang ở nhà đồng nghiệp nào ? Anh đến đón em nhé? - Mạnh Hạo Thiên hỏi.
Mạnh Hạo Thiên Mạnh Niệm Dao bong gân mắt cá chân. Ban đầu, đề nghị Vương Thư Lan đến chăm sóc cô, nhưng Mạnh Niệm Dao từ chối, rằng cô sẽ ở nhờ nhà một đồng nghiệp.