Giờ thì , đốt cháy cái đuôi mà thích nhất.
Tôi nhà thì tìm thấy ghế sofa, thu góc, cuộn tròn như một con hồ ly.
Quả nhiên thiếu niên gầy nhiều, vì lâu ăn nên dáng mảnh khảnh, nhưng chiều cao thì nhỏ.
Cậu vùi mặt đuôi, thút thít, đến gần, ngẩng đầu lên.
Đến lúc cũng trai như , hổ là hồ ly tinh.
“Bị bỏng ? Em nâng lên chị xem nào.”
Giọng vẫn còn chút nức nở: “…Xấu lắm.”
Tôi xoa xoa đỉnh đầu , an ủi: “Không , em là bé hồ ly nhất.”
Chóp đuôi cuộn cuộn, lộ một phần cháy xém phía , rõ ràng là hói một mảng.
Bộ lông vốn dĩ xinh , óng ả, cháy khô quắt, thắt nút như râu ngô.
Thật , nhịn.
Tôi xoa xoa đỉnh đầu , tiếp tục an ủi: “Bị cháy nghiêm trọng , nhanh thôi sẽ mọc mà.”
Cậu ngẩng đầu xuống sàn nhà, theo ánh mắt qua, đất là từng mảng lông hồ ly.
Cậu nhíu mày, trông buồn:
“Không thể làm bé hồ ly bằng lông cho chị nữa …”
Sao thể chứ?
Ngày hôm đặt mua một đống vật liệu len , chất hết lòng Kim Kẹp Tuyết.
“Làm , làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu!”
Trông còn còn buồn hơn, hàng mi dính nước mắt cụp xuống: “Lông của hồ ly tinh, nếu tình yêu thương nuôi dưỡng, khó mà mọc .”
Cậu ôm chiếc đuôi vàng lớn, một bên vẻ lạc lõng, tay cầm lược nhỏ, nhưng chẳng thấy rụng bao nhiêu lông.
Nhìn kỹ , hình như cái đuôi hói một mảng lớn.
Tôi nheo mắt, hỏi : “Cái đuôi của em… hình như hói một chút ?”
Trông buồn: “Vâng. Vì chải nhiều quá, nhiều lông nên rụng cũng rụng hết .”
Tôi khó hiểu hỏi : “Nếu như , tại cứ chải mãi thế? Chị cứ tưởng em rụng lông nhiều quá nên mới chải nó mỗi ngày.”
Cậu mím chặt môi , gì mà xích gần hơn: “Nếu làm thế, thì làm mà tranh sủng chứ…”
Cậu đặt cằm lên hõm cổ , đáng thương đặt chiếc đuôi hói tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ho-ly-nao-yeu-duong/chuong-5.html.]
Nhẹ nhàng vuốt ve, bên trong rơi mấy bé bé hồ ly bằng lông.
Cậu chút chua xót:
“Chị hãy chúng . Chúng đều làm khi lông của em nhất, nhất đấy.”
Bé hồ ly ngốc.
Tôi bực buồn , vuốt ve cái đuôi của như để an ủi. Cái đuôi lớn vốn dĩ bông xù mập mạp nay vì chải quá nhiều mà xám xịt .
Đùng.
Kim Kẹp Tuyết đang bỗng chốc đổ vật , lật bụng về phía .
Cậu đưa tay giữ lòng bàn tay , đặt lên môi hôn. Không ngờ lúc mà vẫn còn nhớ cái gọi là lễ nghi của con mà dạy.
Cậu mơ mơ màng màng hỏi : "Chị thích..."
"Thích gì?"
"Chị thích bé hồ ly bằng lông... thích em?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, bé hồ ly nhỏ đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng bé hồ ly bằng lông vẫn trội hơn.
Dù đó cũng là lông của hồ ly tinh, tự động mang theo hiệu ứng mê hoặc. Treo lên túi làm, đồng nghiệp ai cũng khen đáng yêu quá chừng.
Đáng yêu chứ , nghĩ, đó là do hồ ly nhà tự tay làm mà. "Bé hồ ly bằng lông." Tôi .
Kim Kẹp Tuyết ngay lập tức biến về thành hồ ly. Cậu hậm hực chạy về phòng ngủ, nhấc chân lên đóng sập cửa .
Hóa hôm đó cũng giận dỗi thế , đáng yêu ghê.
Tôi định bước tới dỗ , nhưng điện thoại bất ngờ reo lên cuộc gọi giục giã của sếp, khẩn cấp gọi đến làm việc.
Lần mua Tiểu Bạch làm tốn gần hết tiền, một khoản tiền vặt cũng là tiền mà.
Tôi lưỡng lự cánh cửa phòng ngủ, cuối cùng vẫn quyết định ngoài làm quần quật .
Nếu tiền, đành mang bé hồ ly lang thang đó đây, đến cả lược nhỏ thích cũng mua nổi.
Sếp coi như con lừa kéo cối xay, quăng cho một đống dữ liệu, yêu cầu xử lý xong giờ tan làm.
Tôi thấp thỏm nghĩ về hồ ly ở nhà, lơ đãng làm việc.
Mở camera giám sát ở nhà lên, cánh cửa phòng ngủ từ lúc nào hé mở.
Kim Kẹp Tuyết chạy , vô vọng hai vòng trong phòng ngủ, ban đầu cái đuôi còn ve vẩy, nhưng khi thấy tờ giấy để thì dần dần cụp xuống.
Sau đó biến thành hồ ly, cắp từng bé hồ ly bằng lông , đặt ở cửa, bản thì phục ở phía nhất, cuộn tròn như khi đợi về nhà.
Lúc , còn bảy tiếng nữa mới tan làm.