Trong đôi mắt phảng phất long lanh, chút chói mắt.
Thiếu niên thả tay xuống, kéo cửa : "Tôi chờ cô một giờ, cô bộ tới ? Chậm như , sắp ngủ đến nơi ."
"Vào đây, cũng bắt nạt cô."
"Cậu cái gì?"
Minh Thù , thiếu niên vẫn giữ vững cách nhất định: "Xe ở bên ngoài, thôi."
Vội vàng đem giấy chứng nhận của căn bệnh đổi lấy đùi gà.
Thiếu niên mời Minh Thù: "Cô xem ?"
Minh Thù: "..."
Phòng bệnh đều giống gì để , bằng đồ ăn ? Không xem xem.
Chủ nhiệm đúng lúc trở về cần chữ ký của Minh Thù, Minh Thù một bên ký một bên hỏi: "Cô xác định hết bệnh?"
"Kết quả kiểm tra ở đây."
Chủ nhiệm đưa một trang giấy cho Minh Thù: "Căn cứ kết quả biểu hiện, Lục đúng là còn vấn đề gì."
"Tôi vẫn cảm thấy cần trị liệu, cô cần kiểm tra cẩn thận nữa ?"
Chủ nhiệm lúng túng : "Đây là kết quả cả một quá trình, cái gì cũng nên từ từ đối với họ chúng cần kiên nhẫn."
Minh Thù: "..." Ha ha.
Ký tên xong, chủ nhiệm tiễn Minh Thù và thiếu niên về.
Thiếu niên xe, tò mò quan sát bốn phía: "Cô tên gì? Chúng ? Cái là cái gì? Cô và Phương Thất lắm ? Tại kêu cô đón , hai mối quan hệ như thế nào? Đây là phim điện ảnh mới nhất ?"
Từ lúc lên xe đến khi một đoạn, thiếu niên vẫn ngừng đặt những câu hỏi.
Dương Dương, nơi đồng loại của cô!
Minh Thù hận thể cầm đồ ăn vặt chặn kịp cái miệng của , nhưng cuối cùng vì đồ ăn vặt nên buông tha quyết định .
"Dừng xe, dừng xe."
Người thiếu niên gần như dán mắt cừa sổ, ngừng kêu Minh Thù ngừng xe.
Minh Thù để ý tới , vội vàng đem cái giấy chứng nhận đưa đến nơi định sẵn.
Đổi hết đùi gà trẫm sẽ .
Không thể trêu , thể trêu , thể trêu .
"Ngừng xe, xuống xe, cô thấy chuyện ? Tai của cô vấn đề ? Vì , dừng xe dừng xe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/chuong-820.html.]
Minh Thù mỉm : "Nhiệm vụ của là đưa trở về, nhiệm vụ ngừng xe giữa đường."
Thiếu niên nhíu mày, đột nhiên tháo dây an , cửa xe thể mở nhưng cửa sổ xe thể mở , nhoài về phía cửa sổ.
Những chiếc xe đằng điên cuồng ấn còi, một chiếc xe từ bên cạnh chạy xém nữa đ.á.n.h thiếu niên.
Minh Thù kinh hoàng nhíu chân mày, lôi : "Muốn c.h.ế.t ?"
Thiếu niên ồn ào quát: "Dừng xe dừng xe, xuống xe."
Minh Thù vài cái, nhịn một chút liền tìm một chỗ đậu xe dừng , mới dừng đẩy cửa xe nhanh như chớp chạy về phía quảng trường rộng lớn.
Tên chạy thật nhanh, Minh Thù đóng cửa thấy bóng dáng của .
Cô những quán ăn xung quanh, quyết định khi ăn no mới kiếm .
Tìm ?
Tìm thì báo cảnh sát.
Trong lúc ăn đồ, Minh Thù hỏi Phương Thất tên bệnh xà tinh đó là ai, vẻ bên Phương Thất ồn ào nhưng ngay khi cô hỏi câu kinh ngạc mà quát ầm lên.
"Lục Chước đó! Hứa tổng , đầu cô vấn đề ? Lục Chước mà cô cũng , là diễn viên thuộc công ty cô đó, một năm cực kỳ nổi tiếng."
Minh Thù: "..."
Đầu của cô loạn hết cả lên, từ then chốt làm cô .
Lục Chước.
Tên ba năm vô tình gặp may, tác phẩm nhiều nhưng mỗi bộ đều đón nhận xem như là kinh điển, làm cho nhận ít giải thưởng.
Mà bản Lục Chước, giang hồ xưng "Đừng tổng giám đốc bá đạo, hãy em trai nhà bên". Thế nhưng một năm , tên tuổi Lục chước đột nhiên tiêu tan để dấu vết. Trong làng giải trí , cũ nhắc mới , tác phẩm mới độ chú ý giảm thiểu, nhanh thì khác lẳng lặng thế.
Hiện tại tên Lục Chước cũng chỉ những lời hỏi thăm của hâm mộ rằng đang làm gì, còn đóng phim .
Minh Thù hỏi thư ký, cuối cùng cũng xác định Lục Chước đúng là của Bắc Thần, hơn nữa hợp đồng còn hai năm mới hết kỳ hạn.
Thư ký , trong một năm là vì nguyên nhân của Lục Chước.
Minh Thù nghĩ đến việc đón từ bệnh viện tâm thần trở về là nguyên nhân của .
Minh Thù một vòng ở quảng trường, cuối cùng tại sân rộng bên cạnh một cửa tiệm thấy . Cửa hàng đóng kín cửa, cửa dùng sơn phun đầy chữ, tường bên cạnh dán một tấm áp phích lớn.
Áp phích cũ kỹ cũng rách hết, vẫn còn thể thấy trong hình .
Là một tấm áp phích tuyên truyền.
Thiếu niên đầy nhiệt tình, phía là bãi cát biển xanh bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu xuống phảng phất đến cạnh biển.
Tấm áp phích lẽ dán một năm , lúc đó quảng trường vẫn còn đang thi công.
Cho nên vị trí là vị trí nhất để quảng cáo, nhưng hiện nay chỗ gần đây đều di dời cũng ai tốn tiền để quảng cáo ở vị trí , cho nên tấm áp phích một năm đến nay vẫn còn ở đó.