Từ lúc Ngọc Huy trở về, Phù Hề ngoài tập luyện liền rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, sợ Minh Thù và Ngọc Huy trở về tìm nàng tính sổ.
Minh Thù còn gặp một vị tiên tôn khác ở Bồng Lai tiên đảo, là một lão bà bà tóc bạc hoa râm.
Theo lý thuyết, giống như bọn họ , duy trì dung mạo dễ dàng nhưng vị tiên tôn để dung mạo như , ắt nguyên nhân khác.
"Sư phụ, cho làm cho nàng hai bộ y phục, nàng thử xem ?" Ngọc Huy ở bên ngoài gọi.
"Không thử." Minh Thù chịu phất tay.
Ngọc Huy một lúc lâu .
Thu Vãn tiên tôn cạnh cô phơi nắng, mở mắt , ánh mắt giống như hoài niệm hướng Ngọc Huy đang rời : "Nếu như năm đó một nửa dũng khí của ngươi, lẽ sẽ như bây giờ."
Minh Thù sửng sốt.
Thu Vãn tiên tôn ôn hoà, rõ ràng là đồng bối nhưng bây giờ Minh Thù giống như một vãn bối.
Minh Thù nhớ , cũng hiểu ít.
Lúc Thu Vãn tiên tôn rời khỏi Tiên giới, nàng cũng từng thu nhận đồ . Đồ đó chính là chủ nhân tiền nhiệm của Cửu Liên sơn - Cảnh Phong chân quân.
Trước đây, Dạ Nguyệt chân quân mơ hồ, chỉ Cảnh Phong chân quân bởi vì phạm sai lầm giáng chức đày xuống hạ giới.
Cô cũng lười tìm hiểu sâu xa những ký ức .
"Nếu thích, vì ở bên ?"
Thu Vãn tiên tôn trầm ngâm chốc lát, giọng tang thương tràn đầy nhớ nhung: "Không đủ dũng khí, đây là loại cảm tình thế tục cho phép."
"Tình cảm thì gì là thế tục cho phép, chỉ trong lòng ngươi cho phép thôi." Minh Thù gặm ngô.
"Tùy ý tìm một chỗ ẩn cư cho ngoài tìm đối với ngươi mà khó ? Chỉ là ngươi qua cửa ải của bản ."
Thu Vãn tiên tôn là ngẩn , đó buồn vô cớ: " , bây giờ gì cũng muộn."
Cũng là bởi vì nàng dũng khí nên bây giờ nàng mới ở chỗ .
Minh Thù cầm quả ngô dậy: "Bây giờ còn kịp."
Thu Vãn tiên tôn cô nương mặt, hai hàng lông mày của cô mang theo nụ thản nhiên đang về phía trai tuấn nữa xuất hiện bên ngoài sân, nụ đó dường như càng ấm áp bội phần.
"Bây giờ Tiên giới rối loạn, sẽ ai quan tâm ngươi làm gì. Cơ hội như , nếu như ngươi từ bỏ sẽ đáng tiếc."
Lòng của Thu Vãn tiên tôn như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên bởi vì hai câu mà gợn sóng nhưng lập tức khổ: "Không chuyển thế bao nhiêu , làm còn nhớ đến ."
Minh Thù đầu : "Nếu như yêu ngươi đến khắt cốt ghi tâm, thì cho dù chuyển thế bao nhiêu , vẫn sẽ yêu ngươi."
Ánh nắng chiều ở Bồng Lai tiên đảo vô cùng diễm lệ, cả thế giới dường như đều là màu đỏ cam.
Cô gái ở sân, ngoài sân trai đang cúi đầu gì với cô. Cô ngẩng đầu liếc một cái giống như bất mãn nhưng trai dỗ hai câu, cũng gì đó, chớp mắt đôi mắt cô liền sáng lên.
Ánh nắng chiều trong mắt cô rạng ngời rực rỡ.
Thu Vãn tiên tôn bọn họ rời , ánh mắt chút lay động, chút do dự.
Lúc màn đêm phủ xuống, lão bà bà tóc bạc hoa râm biến thành một thiếu nữ, nàng chậm rãi sân mặt trăng cao.
-
Ở bờ biển Bồng Lai tiên đảo.
Lúc Minh Thù ở bờ biển, Ngọc Huy sức lặn biển bắt vài con cá. Tuy là làm nhưng vì cô nên vẫn .
Làm cá sạch sẽ, Ngọc Huy đưa tất cả cho Minh Thù.
Ngọc Huy cũng phát hiện Minh Thù thích ăn nhưng cô làm, kể cả những món ăn đơn giản. Những chuyện bếp cô sẽ bao giờ làm.
Minh Thù ăn xong cá nướng, hài lòng bờ cát.
Ngọc Huy dời đến bên cạnh quan sát cô một lúc lâu, cẩn thận ôm cô trong lòng, sợ Minh Thù đột nhiên đ.á.n.h .
Minh Thù ăn no nên lười di chuyển, dựa lồng n.g.ự.c ngắm bầu trời đầy .
Ngọc Huy bắt lấy ngón tay của Minh Thù: "Sư phụ, nàng thích Bồng Lai tiên đảo ?"
"Ăn cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/chuong-660.html.]
"Vậy nàng thích những món ăn đó ?"
"Thích."
"Vậy nàng thích ?"
"Không." Câu trả lời trong dự tính. Ngọc Huy đây còn thất vọng, bây giờ thất vọng nữa - tuyệt vọng.
Ngọc Huy cúi đầu hôn trong lòng, một lúc lâu vẫn buông .
"Sư phụ..."
Hắn nóng bỏng hôn từ môi xuống đến cổ, xương quai xanh, một đường xuống. Lúc Minh Thù phát hiện, y phục cô đều cởi hết .
"Ngươi sợ qua đây?" Minh Thù thở hổn hển, đẩy một cái.
"Sẽ , bày kết giới." Ngọc Huy nghiêng về , thì thầm hôn cô: "Sư phụ nên phân tâm."
Những hạt cát mềm mại bên cơ thể trở nên nóng bỏng.
Minh Thù thật thích cảm giác lắm, nó làm cho cô mất lý trí.
Thế nhưng nào cũng dừng .
"Sư phụ, gọi tên ."
"Ngọc... Ngọc Huy..."
Giọng sâu kín truyền làm cho đỏ mặt tía tai, vô cùng du dương.
-
Bóng đêm mịt mờ, ngoài khơi đột nhiên xuất hiện vài đóm ánh sáng nhàn nhạt càng ngày càng nhiều, dày đặc từ bãi biển qua đây giống như những ngôi đang rơi ngoài khơi.
Ngọc Huy dùng y phục che chắn Minh Thù, ôm cô tảng đá ngoài bãi biển: "Sư phụ, ?"
"Đây là cái gì?"
"Một loài cá." Ngọc Huy nhẹ giải thích rõ:
"Hằng năm nó sẽ đến bãi biển Bồng Lai tiên đảo đẻ trứng. Nghe đồn cùng yêu chứng kiến cảnh sẽ bên dài lâu. Sư phụ... chúng sẽ mãi bên đúng ?"
Minh Thù hé răng, lẳng lặng những ánh sáng lấp lánh mập mờ , một lúc lâu cô hỏi: "Có thể ăn ?"
Ngọc Huy: "..."
Tại lão t.ử xem những thứ thể ăn cùng một kẻ háo ăn như .
"Cha, cha thấy vợ con ?" Ngọc Huy hỏi một nam nhân đang từ từ quạt cho quý phu nhân nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bồng Lai đảo chủ hung hăng nguýt một cái, ý bảo nhỏ giọng chút, đ.á.n.h thức của ngươi sẽ tay.
Ngọc Huy: "..."
Đánh thức , chịu tội cũng . Mẹ coi như bảo bối.
"Ngân Tranh tiên tôn hình như về Tiên giới ." Bồng Lai đảo chủ sợ Ngọc Huy lớn tiếng chuyện, dáng vẻ như kẻ gian với một câu đó vội vàng đuổi .
Ngọc Huy ngơ ngác ngoài cửa.
Về Tiên giới ...
Về Tiên giới làm gì?
Không về Tiên giới .
Có cô tìm gã thư sinh !
Hắn trai như mà còn ngay ở mặt cô, cô còn tâm tư khác chứ!
Có hổ !
Khỉ chứ!
Ngọc Huy tức đến mức rút đao , nổi giận đùng đùng lướt về phía Tiên giới.
Nửa đường gặp Minh Thù đang của Tiên giới truy sát, phía đông . Chẳng những Tiên giới, còn cả Yêu tộc.
Minh Thù xông thẳng đến phía , rơi trong n.g.ự.c ."Ngươi rút đao làm gì?"