"Cô nhớ nhầm đấy, ở đây thật sự , bên chỉ hai quyển sách, còn cô nữa..." Giọng của Thư Lâm đột nhiên biến mất, điện thoại rơi yên lặng.
Sau đó điện thoại ngắt, đó là âm thanh báo máy bận.
Minh Thù nghi ngờ xuống điện thoại di động, gọi nữa.
"Thuê bao quý khách gọi hiện giờ liên lạc ."
"Thuê bao quý khách gọi hiện giờ liên lạc ."
Minh Thù nhét điện thoại di động trong túi, xoay về.
Bước ánh trăng, Minh Thù tới cửa nhà và lấy chìa khóa mở cửa.
Phòng khách của cô hỗn loạn hơn nhiều so với lúc như là trải qua một trận tranh đấu. Đồ ăn vặt của cô ném xuống đất, túi rách .
Được lắm.
Dám động tới đồ ăn vặt của trẫm.
Cô đưa tay lên bật công tắc đèn ở phòng khách, ánh sáng lập tức chiếu rọi cả căn phòng. Gần như cùng lúc đó, một luồng gió ập tới, đ.á.n.h về phía cổ tay cô.
Minh Thù nhấc chân lên đạp, thuận thế bắt lấy cây gậy đang đ.á.n.h tới, kéo phía . Người kéo lên phía , Minh Thù lên gối bụng đối phương.
"Mẹ nó!"
Người c.h.ử.i nhỏ một tiếng, nhanh chóng móc một cây d.a.o đ.â.m về phía Minh Thù.
Minh Thù mỉm , vặn cổ tay của ném qua vai, vứt lăn mặt đất. Cô đá văng con d.a.o trong tay , một chân giẫm n.g.ự.c .
Ở phía phòng ngủ lao hai . Bọn thấy cảnh bèn hung ác nhào về phía Minh Thù.
Ây da, tiểu yêu tinh còn dám nhào lên tìm cái c.h.ế.t, dũng khí lắm.
Sau năm phút.
Ba đều đất kêu rên, Minh Thù chồm hổm bên cạnh bọn , ngón tay chỉ đồ ăn vặt mặt đất hỏi: "Ai làm?"
Bắt nạt đồ ăn vặt như , nghĩ đồ ăn vặt chỗ dựa phía ?
Ba đất: "..."
Minh Thù nở nụ ôn nhu: "Những đồ ăn vặt là ai làm thành như ?"
"Hắn, là ."
Minh Thù về phía chỉ mặt gọi tên, mỉm : "Là ngươi làm?"
"Vâng... đúng ." Người nọ lạnh run.
Không chỉ là mấy gói đồ ăn vặt , mà làm ầm lên như ? Bọn họ còn trói một nữa...
Hai cũng hiểu tiểu cô nương mặt vấn đề. Người thèm hỏi, ngược chỉ đồ ăn vặt hỏi, đồ ăn vặt quan trọng hơn ?
"Lãng phí thức ăn thật đáng hổ, thầy giáo các dạy qua các ?" Trẫm nghèo như , đám tiểu yêu tinh còn lãng phí.
"..."
Bệnh thần kinh !
"Đứng lên." Minh Thù đá đá tên thừa nhận lãng phí đồ ăn vặt, về phía hai chuẩn bò dậy ở bên .
"Có gọi các , xuống cho , nhúc nhích!"
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/chuong-542.html.]
Người bò dậy ngơ ngác Minh Thù.
Minh Thù sai tìm dây trói hai , đó đưa ngoài cửa.
Đi tới cửa cô mới nhớ mục đích trở về của , kéo hỏi: "Người ở trong phòng lúc ?"
Người chỉ phòng ngủ.
Thư Lâm trói trong phòng ngủ, qua gì đáng ngại. Minh Thù thấy an tâm, đưa cửa - mua đồ ăn vặt.
Thư Lâm: "..."
Con nhà ngươi , mau cởi trói cho !
Người mua đồ ăn vặt cũng mơ hồ, rốt cuộc tới đây làm gì?
Vì cuối cùng ôm một đống đồ ăn vặt?
Mua xong các loại đồ ăn vặt, Minh Thù thả Thư Lâm .
"Để cho cầm món gì cũng trói , vô dụng đến thế ?"
Thư Lâm buồn bực cãi : "Những tới tìm cô, giờ cô còn trách ?"
Minh Thù nheo mắt: "Còn mạnh miệng nữa?" Không vì bảo vệ mà khác sắp đặt ?
Thư Lâm nghẹn lời, im lặng . Cậu trầm mặc gỡ sợi dây còn trượt xuống giường, hai tay ôm lấy Minh Thù: "Tôi nghĩ rằng cô sẽ trở về."
Thư Lâm học kỹ năng là ngay , lúc nước mắt rơi lã chã.
Rơi cổ Minh Thù nóng hổi.
Minh Thù sửng sốt, vươn cánh tay lên phía , dừng trong khí vài giây mới chậm rãi vỗ vỗ lưng .
Thư Lâm chiếc gương trong phòng ngủ, đôi mắt lộ vẻ đắc thắng. Cậu tự véo cánh tay , càng lóc dữ hơn.
Vì nhiệm vụ, gì khó .
Lão t.ử đúng là một thiên tài mà.
Minh Thù đưa tay gỡ .
"Đừng , ..."
Ánh mắt của cô cánh tay của , vết tích đó rõ ràng giống với vết sợt dây trói cởi .
Thư Lâm nhanh chóng chuyển tay qua phía , trong lòng hoang mang, tay vết tích của sợi dây, chắc là ?
Chắc là .
Chắc chắn là .
Minh Thù nhếch mép lên , chỉ cần như cô đủ tiểu yêu tinh đang diễn trò.
Minh Thù đẩy , ấn xuống giường.
Mắt Thư Lâm đang đầy nước mắt cũng trợn thật to, lắp ba lắp bắp : "Cô... cô làm cái gì thế... Tôi... chúng ... là cái gì đó... Bên ngoài còn ... là đóng cửa ?"
"Đánh cần đóng cửa ?" Minh Thù khẽ.
"Không ? Tôi cho thoải mái luôn, khi nào đủ chúng ngoài giải quyết mấy tiểu yêu tinh ."
Vì ba phía bên ngoài đều tiếng lóc kỳ quái từ bên trong phòng ngủ.
Con nó, là tại cái gì nhỉ?