Thẩm An Ninh và Giang Cảnh Hành ở trong phòng bệnh của ông cụ Giang gọi ông suốt cả một đêm.
Rạng sáng năm giờ, đúng lúc Thẩm An Ninh còn chống đỡ nổi, đầu óc mơ màng sắp , thì bàn tay già nua thô ráp mà cô đang nắm chặt trong tay cuối cùng cũng khẽ động đậy.
“Ông nội!”
Thẩm An Ninh lập tức mở to mắt, tinh thần tỉnh táo hẳn lên, vội vàng về phía ông cụ.
Trên giường bệnh, ông cụ Giang đeo mặt nạ oxy, đang khó khăn mở mắt cô.
Khi ánh mắt hai chạm , ông cụ còn gắng gượng nở một nụ .
Nụ dường như đang với Thẩm An Ninh: Có cháu ở đây, ông nhất định sẽ tỉnh .
“Bác sĩ!”
Nghe thấy tiếng Thẩm An Ninh, Giang Cảnh Hành cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Khi thấy đôi mắt đục ngầu của ông cụ, giọng trầm thấp của vì kích động mà run lên:
“Bác sĩ! Ông tỉnh !”
Theo tiếng của vang lên, các bác sĩ và y tá chờ bên ngoài lập tức nối đuôi bước , chen kín cả phòng bệnh.
“Ông nội, ông cố gắng phối hợp kiểm tra nhé.”
Phòng bệnh quá nhỏ, mà bác sĩ quá đông.
Thẩm An Ninh nhiệm vụ của thành, liền mỉm với ông cụ, buông tay .
Ngay khoảnh khắc cô sắp rút tay , bàn tay ông cụ Giang khẽ nắm lấy tay cô một cái, như níu giữ.
cuối cùng Thẩm An Ninh vẫn rút tay .
Bước khỏi phòng bệnh, cô cởi bộ đồ bảo hộ gần như ướt đẫm mồ hôi, tựa ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, thở dốc.
Ông nội Giang tỉnh, cô cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc , một bàn tay to với các khớp xương rõ ràng đưa tới một gói khăn giấy:
“Lau mồ hôi .”
Thẩm An Ninh từ chối.
Cô rút vài tờ khăn, lau mồ hôi trán, gì.
Giang Cảnh Hành cũng cởi đồ bảo hộ, xuống bên cạnh cô.
Sau một hồi im lặng khá lâu, đàn ông đầu liếc cô một cái:
“Em thức trắng cả đêm , để đưa em về nhé?”
Thẩm An Ninh uể oải tựa cả lưng ghế:
“Đưa về thôn Thanh Tuyền ?”
Giang Cảnh Hành khựng một chút:
“Nếu em về căn biệt thự của em và … thì cũng thể đưa em về căn hộ ở phim trường.”
“Vậy đưa về căn hộ .”
Nhẹ nhàng xong câu đó, Thẩm An Ninh dậy, sải bước về phía thang máy.
Cô thực sự quá mệt, quá kiệt sức.
Cho dù cô về thôn Thanh Tuyền, cũng nghỉ ngơi thật mới về .
Nếu đường xảy chuyện gì, ngược chỉ khiến ông bà ngoại thêm lo lắng.
Giang Cảnh Hành theo phía cô, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Dù sớm đoán Thẩm An Ninh sẽ đề nghị về căn hộ, nhưng khi chính tai cô , trong lòng vẫn thấy bức bối khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh/chuong-209-thua-ba-moi-di-cho.html.]
Trong mắt cô, căn biệt thự nơi họ cùng sống hơn một năm , sớm còn là nhà nữa…
Rất nhanh, thang máy tới nơi.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở .
Bên trong thang máy ba —hai nữ một nam.
Bạch Trà, chị Lưu, Thẩm Vũ Tình.
“Cảnh Hành, An Ninh?”
Khi thấy hai ngoài cửa thang máy, Thẩm Vũ Tình lập tức chớp chớp đôi mắt to vô tội, tò mò hỏi:
“Ông nội Giang tỉnh ?”
Ngay khoảnh khắc thấy cô , Thẩm An Ninh sững một chút.
Rồi cô nhớ tới cuộc điện thoại mà Giang Cảnh Hành gọi cho Bạch Trà tối hôm qua.
Tính từ cuộc gọi đó bảy tám tiếng trôi qua, Thẩm Vũ Tình lúc cũng coi như bình thường.
“Ừm, ông nội tỉnh .”
Giang Cảnh Hành trả lời nhạt nhẽo câu hỏi của Thẩm Vũ Tình:
“Em về ở nhà nghỉ ngơi cho , tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là tới thăm ông nội Giang !”
Thẩm Vũ Tình liếc Giang Cảnh Hành một cái, đó tươi bước tới khoác lấy tay , cử chỉ mật như thể cô mới là kết hôn với Giang Cảnh Hành suốt một năm qua:
“Ông nội bây giờ thế nào ?”
Giang Cảnh Hành khẽ nhíu mày gần như thể nhận :
“Ông nội mới tỉnh, bác sĩ đang kiểm tra.”
“Vậy thì bảo hai rời .”
Cô tươi tựa đầu cánh tay Giang Cảnh Hành, nghiêng cổ Thẩm An Ninh:
“An Ninh, sáng sớm thế em và Cảnh Hành định ?”
Không đợi Thẩm An Ninh lên tiếng, Giang Cảnh Hành lạnh nhạt :
“Cô thức cả đêm, nên về nghỉ ngơi.”
“Ừ, An Ninh đúng là nên nghỉ ngơi thật .”
Thẩm Vũ Tình cong cong đôi mắt:
“An Ninh, cảm ơn chị vì tất cả những gì chị làm cho ông nội Giang. Giờ chị thể yên tâm giao nơi cho em và Cảnh Hành, về nghỉ ngơi cho nhé!”
Nói xong, cô sang Bạch Trà:
“Cô còn ngây đó làm gì? Đưa An Ninh về chứ!”
Bạch Trà sững một chút, vội vàng gật đầu, bước nhanh tới bên Thẩm An Ninh:
“Thưa bà, mời cho.”
Thẩm An Ninh lạnh nhạt liếc Giang Cảnh Hành một cái, khóe môi thoáng hiện một nụ mỉa mai.
Cô .
Trên đời , Giang Cảnh Hành luôn lời Thẩm Vũ Tình nhất.
May mà cô sớm còn đặt bất kỳ kỳ vọng nào đàn ông nữa.
Cô xoay , sải bước thang máy.
Nhìn theo bóng lưng cô, Giang Cảnh Hành nhíu mày, định gì đó thì Thẩm Vũ Tình kéo tay , hướng về phía phòng bệnh:
“Cảnh Hành, em lo cho ông nội Giang cả đêm , mau đưa em thăm ông …”