Món quà mà bà ngoại chuẩn cho hàng xóm mới vô cùng phong phú.
Có bánh hoa do chính tay bà làm, cà chua và dưa leo trồng trong vườn, trứng gà do bà nuôi thả, còn mấy bông hồng đỏ mà đó lâu Mộ Khánh Xuân vì làm Thẩm An Ninh vui mà đặc biệt sang thôn bên cạnh hái về.
Thế nhưng khi bà dẫn Thẩm An Ninh tới cửa nhà hàng xóm mới, gõ cửa lâu vẫn ai mở.
“Ngoại ơi, thôi …”
Thẩm An Ninh mở miệng khuyên bà về, thì cánh cổng trong sân đột nhiên mở .
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên mặc trang phục hộ công.
Không hiểu vì , ngay giây phút đầu tiên thấy phụ nữ , Thẩm An Ninh cảm thấy chút quen thuộc.
cô nhớ từng gặp bà ở .
“Chào cô.”
Bà ngoại nhiệt tình đưa chiếc giỏ trong tay cho phụ nữ:
“Tôi là hàng xóm bên cạnh, hàng xóm mới chuyển tới nên đặc biệt chuẩn chút quà mang sang.”
“Hy vọng chúng thể sống hòa thuận.”
Người phụ nữ trung niên liếc đồ trong giỏ với ánh mắt phần khinh thường:
“Tiểu thư nhà bao giờ ăn đồ rõ lai lịch, bà mang về .”
Trên mặt bà ngoại thoáng lộ vẻ ngượng ngùng:
“Vậy… thôi.”
Ngay khi bà chuẩn rút chiếc giỏ để rời , bộ đàm trong túi áo của phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên.
Từ đầu bên truyền đến giọng của một phụ nữ:
“Mang , cảm ơn hàng xóm mới.”
Giọng qua sóng điện, Thẩm An Ninh rõ âm sắc thật, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy quen tai một cách kỳ lạ.
“Bà đợi một chút.”
Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng , gọi bà ngoại , bước tới nhận lấy chiếc giỏ:
“Tiểu thư nhà , cảm ơn hàng xóm.”
Bà ngoại cau mày đưa giỏ cho bà , xoay kéo Thẩm An Ninh rời .
Sau khi hai bà cháu rời khỏi, tại cửa sổ tầng hai, một phụ nữ mặc áo trắng theo bóng lưng họ, khóe môi lạnh lùng cong lên.
Khi Thẩm An Ninh và bà ngoại về tới nhà, trong nhà một ai.
Ông ngoại, ông Trương, và cả Giang Cảnh Hành đều biến mất.
Thẩm An Ninh chút ngạc nhiên.
“Không cần để ý họ.”
Bà ngoại kéo cô nhà:
“Họ đều là lớn cả , chẳng lẽ còn lạc mất ?”
“Chẳng cháu tìm hồ sơ t.a.i n.ạ.n năm đó của bố ?”
“Bà mang hết đồ trong két sắt , ở phòng làm việc lầu hai, chúng cùng tìm cho kỹ.”
Thẩm An Ninh lập tức phấn chấn tinh thần, kích động kéo bà ngoại lên phòng làm việc lầu hai.
Đồ trong két sắt của bà ngoại nhiều hơn cô tưởng tượng nhiều.
Cô lục tìm suốt cả một buổi chiều.
Đến khi màn đêm buông xuống, cô mới rốt cuộc tìm bản báo cáo t.a.i n.ạ.n từ hơn mười năm ở góc phòng làm việc.
Cô mở báo cáo , nhẹ tay vuốt ve hai cái tên Thẩm Tân Thành và Mộ Thanh Tuyền, mắt hiện lên cảnh cha năm đó cùng ôm cô, dỗ dành cô.
Nước mắt tự chủ mà ướt khóe mi.
Cô chằm chằm hai chữ “lái xe trong tình trạng say rượu” trong báo cáo, kìm hít sâu một .
“Bố …”
Cô khép báo cáo , ôm chặt trong ngực:
“Hai yên tâm, con nhất định sẽ điều tra sự thật, trả cho hai một công đạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh/chuong-183-an-ninh-chuc-em-hanh-phuc.html.]
Cô để tất cả , cha cô là một đàn ông vô trách nhiệm, say rượu còn chở vợ lái xe.
Cô cũng khiến những kẻ năm xưa hãm hại cha cô mà nay vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trả giá xứng đáng!
“An Ninh!”
lúc , cửa phòng làm việc đẩy , bà ngoại bước .
Thẩm An Ninh lập tức lau khô nước mắt, cất báo cáo , ngẩng đầu mỉm với bà:
“Sao ạ?”
“Tối nay bên bờ sông trong thôn tiệc lửa trại, cháu ?”
Tuy là thôn quê, nhưng đời sống của dân làng khá sung túc, mỗi khi đến mùa hè, họ thường tổ chức những buổi tụ họp ca hát nhảy múa buổi tối mát mẻ.
Trước đây Thẩm An Ninh cũng thường xuyên tham gia.
Chỉ là trở về, sức khỏe cô khỏe nên tham gia nào.
“Đoành——!”
Ngay lúc cô còn đang do dự nên , bầu trời xa xa bỗng nở rộ một đóa pháo hoa rực rỡ.
Hướng b.ắ.n pháo hoa chính là bờ sông.
“An Ninh, .”
Bà ngoại kích động nắm lấy tay cô:
“Dạo cháu cứ ở mãi trong nhà dưỡng bệnh, giờ khỏe hơn thì cũng nên ngoài vận động một chút.”
Nhìn pháo hoa ngừng nở rộ bầu trời đêm mùa hạ, trong lòng Thẩm An Ninh cũng bắt đầu rung động:
“Được ạ.”
“Đi quần áo !”
Bà ngoại híp mắt kéo cô , lục tìm trong tủ quần áo, lấy một chiếc váy trắng xinh .
“Chiếc váy bà mua từ năm ngoái, định làm quà cưới cho cháu. Bà mang sang cho cháu, nhưng ông cháu tính bướng, cháu về thì chúng cũng tìm…”
“Thế là cái váy vẫn mãi trong tủ…”
Nghe bà , Thẩm An Ninh khẽ hít mũi, nhẹ nhàng ôm lấy hình còng xuống của bà:
“Cháu xin …”
Là cô quá bướng bỉnh.
Năm đó nghĩa vô phản cố gả cho Giang Cảnh Hành, cố chấp cho họ sống .
Đến tận bây giờ, đầy thương tích mới trở về bên họ…
“Thôi nào.”
Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô:
“Đều qua .”
“Đi thử xem .”
Thẩm An Ninh lau nước mắt, gật đầu váy.
Chiếc váy mua theo đo của cô một năm , bây giờ mặc rộng một chút, nhưng vẫn .
Bà ngoại khen cô một hồi, đẩy cô ngoài cửa:
“Mau .”
Thẩm An Ninh định đầu hỏi bà cùng , thì cánh cổng trong sân đóng sập .
Người phụ nữ sững sờ một chút, hiểu bà góp vui, nên cũng tiếp tục hỏi, một về phía bờ sông.
“An Ninh, tặng em hoa hồng đỏ, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ.”
“An Ninh, chúc mừng em nhé.”
“An Ninh, chúc em hạnh phúc.”
…
Từ nhà ông bà , cứ mỗi đoạn đường, Thẩm An Ninh gặp một dân trong thôn, ai cũng mỉm đưa cho cô một bông hồng đỏ, lời chúc phúc với cô.
Đến khi cô sắp tới bờ sông, hoa hồng trong tay trở thành cả một bó lớn.
Nhìn bó hoa trong tay, trong lòng Thẩm An Ninh mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành…