Cơ thể Thẩm An Ninh yếu ớt đến mức bước lảo đảo như đang giẫm mây.
vì để Giang Cảnh Hành thấy dáng vẻ t.h.ả.m hại nhất của , cô vẫn dốc hết sức lực, giả vờ như , đầu đàn ông phía lạnh:
“Dù thì cô đến cũng giống như xương, đều ôm trong lòng. Có xuống giường , hình như cũng chẳng gì khác biệt cả?”
Thái độ thờ ơ đó khiến Giang Cảnh Hành nhịn mà nheo mắt, bầu khí xung quanh lập tức lạnh hẳn vài phần:
“Thẩm An Ninh!”
Người phụ nữ dịu dàng lương thiện ?
Vì mặt bây giờ độc ác đến ?
Nhìn dáng vẻ tức giận của đàn ông, Thẩm An Ninh bật :
“Giang Cảnh Hành, , quan tâm đến Thẩm Vũ Tình. Cô bệnh nặng, đau lòng, phẫn nộ.”
“ hy vọng dùng cái đầu thông minh của mà suy nghĩ cho kỹ.”
“Anh là làm hại Thẩm Vũ Tình, từng nghĩ, vì làm ?”
“Tôi rõ bệnh của cô cần lấy tủy của , mà còn cố ý làm cô thương, khiến bệnh tình nặng thêm, để và đội ngũ chuyên gia của đẩy nhanh tiến độ lấy tủy của ghép cho cô …”
“Giang Cảnh Hành, dù gì chúng cũng là vợ chồng một năm, trong mắt thật sự là ngu ngốc đến mức đó ?”
Giang Cảnh Hành cô chằm chằm, đôi mắt nheo đầy băng giá.
“Hơn nữa.”
Thẩm An Ninh hít sâu một , cố gắng khiến giọng quá yếu ớt:
“Cho dù hại Thẩm Vũ Tình, cũng thể dùng cách khác, tại ôm cô lăn xuống cầu thang?”
“Chẳng lẽ ngã cầu thang, thương chỉ cô ?”
Nói xong, cô xoay , kéo Bạch Tuyết Kha rời .
Giang Cảnh Hành tại chỗ, theo hướng cô rời lâu.
Một lúc , đàn ông mới thu hồi ánh mắt, lệnh cho Bạch Trà bên cạnh:
“Cho hỏi thăm tất cả những mặt tại hiện trường tối qua, bao gồm cả nhân viên phục vụ…”
“Xem ai rốt cuộc hai họ lầu ngã xuống như thế nào.”
Bạch Trà sững :
“Thưa ngài, lúc xảy chuyện tối qua, bên cạnh phu nhân và Thẩm tiểu thư thứ ba.”
“Nếu phu nhân chủ động, thì chỉ thể là…”
Anh dừng một chút:
“Ngài đang nghi ngờ Thẩm tiểu thư ?”
Giang Cảnh Hành nhíu mày, sải bước lớn về phía cửa bệnh viện:
“Tôi chỉ khôi phục sự thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh/chuong-157-rot-cuoc-co-dinh-dua-tien-khi-nao.html.]
Thẩm An Ninh Bạch Tuyết Kha nửa kéo nửa bế về chiếc xe địa hình của .
Nằm ở hàng ghế , Thẩm An Ninh trần xe, thở hổn hển:
“Vất vả cho …”
Cơ thể cô thật sự quá yếu.
Giang Cảnh Hành Thẩm Vũ Tình xuống giường, nhưng thật cô cũng chẳng nổi bao xa.
Vừa cô chỉ là tỏ quá t.h.ả.m hại mặt Giang Cảnh Hành mà thôi.
“Giá mà ban đầu thuê luôn cái xe lăn.”
Bạch Tuyết Kha lau mồ hôi vỗ nhẹ lên vai cô:
“ biểu hiện của , xứng đáng thưởng thêm một bát hoành thánh!”
Nói xong, cô điều chỉnh nhiệt độ trong xe:
“Tôi mua hoành thánh cho , ngoan ngoãn chờ ở đây!”
Thẩm An Ninh mệt đến mức nổi, chỉ thể khẽ vẫy tay hiệu cho cô yên tâm.
Bạch Tuyết Kha lúc mới thở phào, đóng cửa xe rời .
Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng máy điều hòa vận hành.
Thẩm An Ninh lên trần xe, bên tai chợt vang lên những lời bác sĩ với cô khi làm thủ tục xuất viện lúc nãy ——
“Cô chắc chắn xuất viện ? Cơ thể cô quá yếu, cần tĩnh dưỡng cho .”
“À đúng , cô tình trạng của ?”
“Lần sảy t.h.a.i gây tổn thương lớn, cô khó thể m.a.n.g t.h.a.i làm .”
Thẩm An Ninh nhắm mắt , nước mắt lặng lẽ trượt xuống.
Thảo nào lúc khi cô tỉnh , Lục Thần Y tự trách đến như .
Thì , thứ cô mất chỉ là một đứa trẻ, mà còn là quyền làm trong tương lai…
“Thẩm Vũ Tình, rốt cuộc khi nào cô đưa tiền?”
lúc , bên ngoài xe vang lên một giọng nam khàn khàn khó .
Thẩm An Ninh nhạy bén thấy cái tên quen thuộc.
Cô nhíu mày, theo bản năng chống dậy về phía phát âm thanh.
Người đang là một gã đàn ông xăm trổ, mặc áo thun ôm sát màu đen và quần jean.
Hắn cạo trọc đầu, từ quần áo đến hành vi đều toát vẻ lưu manh.
Hắn dựa một chiếc xe địa hình màu đen bên cạnh, hút t.h.u.ố.c c.h.ử.i thề:
“Mẹ kiếp, qua thêm một tuần nữa , cô định chơi ? Tiền cô hứa cho rốt cuộc khi nào mới chuyển?”
“ Tôi cho cô , nếu còn đưa tiền, sẽ phát tán bộ mấy tấm ảnh đó ngoài!”