"Cái gì thế !"
Nhìn thấy thứ trong lòng , ông nội Giang run rẩy, theo bản năng ném cục đó xuống đất.
Đợi đến khi vật đó rơi xuống đất, mới rõ, đó là một bộ tóc giả dài của phụ nữ.
Có hét lên một tiếng: "Đó là tóc giả của Thẩm Vũ Tình? Sao Thẩm Vũ Tình hói đầu?"
Trong chốc lát, hiện trường xôn xao.
Ánh đèn chiếu sáng cái đầu trọc còn tóc của Thẩm Vũ Tình.
Thẩm Vũ Tình sợ hãi hét lên, giấu đầu trong áo vest của Giang Cảnh Hành: "Không, !"
"Đừng , đừng tóc của —!"
Theo tiếng run rẩy của phụ nữ vang lên, hội trường ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi đều cảm thấy điều gì đó .
Ông nội Giang nghi ngờ về phía Thẩm Vũ Tình: "Con bé ?"
Rõ ràng là một cô gái yêu cái , thành hói đầu?
"Đây chính là sự thật mà ông vẫn luôn ."
Giang Cảnh Hành đau lòng ôm lấy cơ thể run rẩy của Thẩm Vũ Tình, ngước mắt thẳng mắt ông nội Giang: "Vũ Tình phát hiện mắc bệnh bạch cầu một năm ."
"Con bé căn bệnh thể chữa khỏi, sợ sẽ trở thành gánh nặng của con, làm liên lụy đến con, nên mới chọn cách bỏ lời từ biệt một ngày khi kết hôn."
Ông nội Giang há hốc miệng, nửa ngày nên lời.
Hóa sự thật một năm ... là như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh-tham-an-ninh-wavy/chuong-141-den-xin-loi-vu-tinh.html.]
Hiện trường xôn xao.
Mặc dù Thẩm gia tổ chức tiệc đón gió cho Thẩm Vũ Tình, nhưng chỉ Thẩm Vũ Tình về nước, chứ hề rõ cô mắc căn bệnh như .
Bây giờ cô bệnh bạch cầu, những trong hội trường dường như ngay lập tức bắt đầu hiểu và thông cảm cho Thẩm Vũ Tình.
"Vũ Tình, đừng ..."
Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, Trần Kiều Vân vội vàng rơm rớm nước mắt bước tới nhặt tóc giả lên: "Vũ Tình, nhặt tóc cho con ."
"Vũ Tình nhà chúng quá hiểu chuyện, nên mới nhường vị trí Giang phu nhân."
Thẩm Chí Vĩ thấy , cũng vội vàng cúi đầu giả vờ lau nước mắt: " ngờ... cảm kích sự nhường nhịn của con bé, khi trở thành Giang phu nhân, rõ ràng sự thật, thể giúp con bé giấu kín, nhưng những giúp, còn cố tình giật tóc giả của con bé , Vũ Tình hổ mặt ..."
"Vũ Tình là một cô gái yêu cái như , bây giờ nhiều thấy cái đầu trọc của con bé, điều còn đau đớn hơn g.i.ế.c con bé nữa..."
Nghe lời Thẩm Chí Vĩ , Giang Cảnh Hành nhíu mày về phía Thẩm An Ninh.
Thẩm An Ninh bò dậy khỏi mặt đất.
Cô nhanh chóng đặt chiếc gối ôm lông nhung đầu gối về chỗ cũ, cúi đầu kiểm tra vị trí Thẩm Vũ Tình nắm chặt tay cô, còn đang dùng khăn giấy lau, dường như nơi Thẩm Vũ Tình nắm qua bẩn.
Thái độ thờ ơ đó, như thể thấy lời Thẩm Chí Vĩ và Trần Kiều Vân , cũng cảm thấy chuyện xảy ở đây liên quan đến cô.
Trên mặt cô chút hối nào vì làm rơi tóc giả của Thẩm Vũ Tình, khiến cô hổ đám đông.
Nhìn cô như , ánh mắt Giang Cảnh Hành trầm xuống: "Thẩm An Ninh."
Giọng đàn ông lạnh lẽo như băng vạn năm: "Đến xin Vũ Tình!"
Cơ thể Thẩm An Ninh đang kiểm tra vết kim tiêm cổ tay bỗng khựng .
Một lúc lâu , phụ nữ ngước mắt lên, lạnh lùng đối diện với Giang Cảnh Hành: "Anh bảo xin cô ?"
"Dựa cái gì?"