FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 92: Một lần cho xong hết

Cập nhật lúc: 2025-11-08 06:44:09
Lượt xem: 3,347

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Thanh Âm nhanh chóng cúi đầu, sợ họ thấy sự hổ của , ánh mắt liếc ngang thấy hai bước cùng nhịp, hành động mật.

Một cơn đau nhói trong n.g.ự.c lóe lên, cho đến khi hình bóng hai biến mất ở cuối hành lang, cô mới thở hổn hển, cả như kiệt sức, mềm nhũn ghế dài, tay chân tê rần.

Tiếng bà La từ xa vọng tới, cô hối hả chạy tới bên cô, lo lắng quan sát tỉ mỉ từ xuống .

“Phu nhân, cô chứ? Tôi gọi cô mà phản ứng?” bà La lớn tuổi, sức chịu đựng tâm lý cao, mồ hôi li ti đổ đầy trán.

Nguyễn Thanh Âm gắng gượng mỉm , giơ tay hiệu để trấn an bà La rằng .

“Vậy , đến lượt cô .” bà La thở phào, cẩn thận dìu cô, nhưng vẫn khác chen lên .

bà La bực , giọng lập tức tăng cao, giận dữ cặp đôi trẻ mặt:

“Các xếp hàng ? Sao chen lấn vô lễ thế? Chỉ các là gấp gáp khám ? Thời gian của khác chẳng cũng quý giá ?”

Nguyễn Thanh Âm còn kịp phản ứng, bà La bắt đầu mắng, trực giác báo rằng tình hình , cô từ từ ngẩng đầu, trúng ánh mắt của đàn ông .

Vẫn là cách chiều cao quen thuộc, đôi mắt sâu hút, trai hề chút cảm xúc, chỉ nghi hoặc… bối rối… giận dữ…

Ánh mắt dần đổi, Hạ Tứ nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đám đông xếp hàng lấy m.á.u đông, bà La vất vả đưa cô đến , đón thì một cặp nam nữ lạ mặt.

bà La chỉ mải giận, để ý tới gương mặt đàn ông đeo khẩu trang.

“Các chen lấn!” bà La giận dữ, mắt chăm chăm phụ nữ đang lấy máu.

“Người nhà chúng sắp vững , các dám chen lấn?”

Hạ Tứ khoác chiếc áo khoác trắng lên Kiều Thiến, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp, c.h.ế.t chóc Nguyễn Thanh Âm.

bà La tức giận, dìu phu nhân yếu ớt, xắn tay áo sẵn sàng đối chất với cặp vô lễ .

Nguyễn Thanh Âm trắng nhợt, tay cô mạnh mẽ nắm lấy dì La, bà La hiểu, cô liền hiểu , phu nhân xinh , lương thiện, tranh cãi với khác:

“Cô sốt cao sắp ngất, cũng xếp hàng ở đây, bảo thời gian của họ quý hơn của chúng ? Cơ thể họ quý hơn của cô ? Trời đất … chuyện như thế…”

“Cô xem đó là ai…” Nguyễn Thanh Âm bất lực lắc đầu, hiệu bằng tay cho dì La.

bà La từ nãy thấy đúng, cau mày kỹ đàn ông mặt, tóc rối dài che trán và lông mày, sống mũi cao khẩu trang che nửa mặt, dù che kỹ, cô vẫn nhanh chóng nhận .

“Hạ… Hạ tổng…” bà La giọng run nhẹ, sợ vững, may mà Nguyễn Thanh Âm kéo một cái nên ngã.

Người qua xem ngày càng đông, thậm chí kẻ hứng thú giơ điện thoại chụp.

Hạ Tứ rõ ràng vui, vô thức khoác áo khoác trắng lên Kiều Thiến, che kín đầu và cô.

Anh kìm nén cơn giận, cúi sát gần Nguyễn Thanh Âm, trong mắt ngoài, cách giữa họ quá gần, thậm chí chút khí mập mờ.

bà La dám gì nữa, sững như tượng, chỉ Hạ tổng áp sát phu nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-92-mot-lan-cho-xong-het.html.]

“Cơ thể khỏe thì khám, cô ở trong bệnh viện , cố tình dùng mấy chiêu để thu hút sự chú ý của ?”

Mỗi từ mỗi câu, cô rõ đến từng chi tiết.

Bác sĩ , giác quan con sự tương thông, hệ ngôn ngữ của cô cản trở, các giác quan khác phát triển hơn bình thường.

Khoảnh khắc , cô thật sự cảm nhận .

Mỗi chữ của Hạ Tứ, từng câu từng chữ như d.a.o cứa , nỗi đau lan dần từ tai trải khắp .

Cô rõ ràng chẳng gì, cũng chẳng làm gì.

Hạ Tứ phản ứng đầu tiên là bảo vệ Kiều Thiến, đó mắng chửi cô, liệu trong mắt , tất cả đều là âm mưu do cô dàn dựng?

Nguyễn Thanh Âm siết chặt tay, móng tay cắm thịt cũng thấy đau, khuôn mặt mang nụ khó xử, xung quanh là điện thoại chớp đèn, tiếng bàn tán, sự nghi ngờ của Hạ Tứ, tiếng thở nặng nề của dì La…

Tất cả hòa thành một hỗn loạn như sóng lớn, dồn dập tràn tai cô.

“Thưa ngài, của phu nhân… là bác sĩ…” bà La giải thích thì Hạ Tứ mất kiên nhẫn.

Anh nâng Kiều Thiến khỏi chiếc áo khoác trắng, lạnh lùng :

“Thứ nhất, đăng ký chuyên khoa, tất cả dịch vụ đều phí ưu tiên. Thứ hai, cửa sổ lúc đó bệnh nhân nào, đây là nơi dành cho bệnh nhân đặc biệt của bệnh viện. Cô chen hàng, nhưng lúc đó hề ai ở đây.”

“Xin cô đưa bằng chứng chứng minh chúng chen hàng.”

Hạ Tứ một vòng quanh, lẽ khí thế quá mạnh, dần đặt điện thoại xuống, giả vờ như chuyện gì, xếp hàng .

Anh nắm tay phụ nữ bên cạnh, lưng rời , một ánh mắt cũng dành cho Nguyễn Thanh Âm.

Nguyễn Thanh Âm cứng , tê liệt , quên cả cách rời khỏi cửa sổ lấy máu.

Bị bà La dìu trở phòng bệnh, bất động giường, đôi mắt trống rỗng, chằm chằm lên trần nhà.

Y tá phòng vài , cô cũng phản ứng.

bà La liên tục xin cô, nhưng Nguyễn Thanh Âm như rút hết linh hồn, phản ứng.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, bà La giường phụ, thở dần đều, Nguyễn Thanh Âm mới từ từ lật chăn, chân trần đến bên cửa sổ.

Tầng 13 đủ cao để cảnh, đêm Bắc Kinh yên ắng, cầu vượt xa xa vẫn tắc nghẽn, đèn chiếu sáng rực rỡ nối tiếp .

Cô mở cửa sổ hết cỡ, trong khoảnh khắc, cô nhảy xuống, một giọng trong lòng hét lên điên cuồng: “Nhảy xuống là xong hết!”

Gió lạnh tháng Giêng cắt xương, nước mắt rơi, làm ướt má, gió thổi khiến lạnh đau.

Nguyễn Thanh Âm nhắm mắt, nhớ tới nụ yêu thương của cha nuôi, nhớ tới bộ mặt xí của cha ruột, họ bắt ép cô lấy đàn ông ngoài sáu mươi, la hét sỉ nhục cô.

Cô còn nhớ ánh mắt lạnh lùng của Hạ Tứ ban ngày, như thể cô là căm ghét nhất, khinh tởm nhất.

Nước mắt gió thổi khô, Nguyễn Thanh Âm từ từ hạ tay, đóng cửa sổ.

Loading...