— Sao ? — Hạ Tứ mặt đầy ngơ ngác, cảm thấy cháo chẳng mùi gì lạ, thịt cua ngọt thơm, trộn vài hạt bắp, chút vụn đậu phộng, hỏng.
Nguyễn Thanh Âm ngượng, ấp úng:
— Anh… dùng thìa mới… đó là thìa em dùng …
Hạ Tứ càng ngơ hơn:
— Sao cơ? Chúng mối quan hệ thế còn thể dùng chung đồ ăn ? Chưa kể hôn mấy chục …
— Thôi, đừng nữa.
Nguyễn Thanh Âm trong lòng bớt giận. Hạ Tứ dùng luôn thìa cô dùng, do dự, cũng ghét bỏ, mà coi đó là chuyện tự nhiên.
Cô nghĩ, sẽ làm chuyện phản bội .
ánh mắt vô tình liếc đến điện thoại bàn, nhịn mà suy nghĩ lung tung.
— Cháo mùi gì lạ ? Anh mới ăn chút xíu, thế đủ sức khỏe ? Thanh Âm, em ăn đầy đủ… — lo lắng.
— Hạ Tứ, điện thoại ? Danh bạ WeChat của tới một trăm , ngoài liên lạc cũng qua thư ký, nãy phụ nữ thêm là ai? — Nguyễn Thanh Âm chịu nhịn nữa, khoanh chân giường, ngẩng cằm, vẻ oai nhưng mắt đỏ hoe.
Hạ Tứ giật vài giây, ánh mắt im lìm xuống bàn, trong tay vẫn bế con đang ngủ, nước dãi chảy lên áo, làm ướt một mảng vai.
— Lời mời kết bạn? — Anh sửng sốt. Quả thật, hiếm khi hoạt động mạng xã hội, danh sách liên lạc chủ yếu là thư ký, trợ lý, vợ…
Ai dám thêm mạng? Và còn trùng lúc vợ bắt gặp.
Anh điện thoại, vẫn đang mở trang lời mời kết bạn, ảnh đại diện là một cô gái mặc áo hai dây đen, selfie, phần cơ thể nghiêng, khoe đường cong đầy đặn, đầu lưỡi l.i.ế.m môi, ánh mắt gợi cảm.
— Một tấm ảnh mà kỹ thế ? Nhận ? — Nguyễn Thanh Âm nghi ngờ.
Hạ Tứ sững , vội phủ nhận, vứt điện thoại :
— Vợ ơi, oan cho , thật sự quen cô .
— Cô là ai? — Cô liếc .
— Anh , thì em ? — Anh im bặt.
Nguyễn Thanh Âm gì, dọn giường hiệu cho đặt con xuống:
— Anh thể .
Hạ Tứ vẫn mù mờ, suýt tấm lời mời kỳ quái “giết chết”. Vừa dỗ vợ xong, giờ chuyện mới.
Anh đặt Châu Châu xuống, cầm điện thoại , suy nghĩ xoá lời mời kết bạn:
— Vợ ơi, oan cho , thật sự quen cô .
Nguyễn Thanh Âm đắp chăn cho con, thèm , giận tin tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-369-rot-cuoc-ai-do-ai-day.html.]
Hạ Tứ thấy cô phản ứng, trong lòng thoáng lo, vội lấy điện thoại chứng minh sự trong sạch:
— Em kiểm tra , tuyệt đối liên lạc với phụ nữ khác, cũng cô lấy WeChat của từ .
Nguyễn Thanh Âm liếc qua điện thoại, thèm cầm.
Cô nghĩ: chỉ cho phép Hạ Tứ nghi ngờ với đàn ông khác, mà thì “ oai” ?
Cô liền hùng hổ hơn, ngẩng đầu, chọc tim , dọa:
— Em kiểm tra, nhưng làm cho yên tâm, nếu dám làm chuyện sai trái, em…
— Thì em làm gì? — Hạ Tứ bất ngờ nắm tay cô chọc, cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng áp lực.
Nguyễn Thanh Âm giật , lúng túng.
— Em sẽ đấu với “tiểu tam”, cũng tốn sức níu giữ một trái tim thuộc về . Chỉ cần hai đứa con, em sẽ , đến nơi thể tìm thấy.
Cô nhập tâm quá, hít mũi, lắp bắp thêm:
— Tuyệt đối đơn giản như tìm em ở Hàng Châu .
Hạ Tứ tay xiết mạnh hơn, chỉ giữ tay cô, mà năm ngón móc chặt, dồn áp lực:
— Em dám!
— Sao em dám? Cung rút, mũi tên . Anh mà làm điều sai trái, em thể bỏ …
— Ưm… Ưm… Hạ… — Cô ngơ ngác, môi lạnh, mềm, áp cô, miệng phá nát răng cô, tiến sâu .
— Nếu gan thì chạy , thử chạy xem! — Hạ Tứ buông cô nhưng tay vẫn giữ gáy, ép cô ngẩng đầu .
— Chạy tới cũng tìm , bắt về.
Hai im lặng, Nguyễn Thanh Âm hoảng hốt. Cô chỉ cảnh cáo , ngờ phản ứng Hạ Tứ mãnh liệt như . Người đàn ông ngày thường kiêu ngạo, giờ như thú hoang kích động, mắt đỏ, ánh mắt sâu thẳm giấu bao cảm xúc.
Cô ngửa đầu, cảm giác quá tình tứ. Họ ở trong bệnh phòng, giường con đang ngủ, y tá thể bất cứ lúc nào, bảo mẫu cũng thể .
Cô bối rối, nhúc nhích:
— Được , em hiểu … thả em .
Hạ Tứ thở dốc, cúi đầu, ánh mắt lạc, một thoáng buồn bã, nghĩ gì.
Nguyễn Thanh Âm thấy lời quá, định mở miệng dỗ , nhưng Hạ Tứ thẳng, giãn cách.
— Trời còn sớm, em nghỉ ngơi .
Anh lưng, tay cầm túi, mặt , trong khoảnh khắc, Nguyễn Thanh Âm thoáng thấy rơi một giọt nước mắt.
Cô tự hỏi, rốt cuộc ? Câu cô gì quá đáng mà làm tổn thương?
Nhìn bóng lưng , cô bực lộ vẻ buồn man mác.