FULL Hà tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm (Nguyễn Thanh Âm-Hạ Tứ) - Chương 362: Xa cách

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:04:25
Lượt xem: 933

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tứ say rượu, qua đêm ở phòng VIP tầng cùng của Câu lạc bộ Hoàng Cẩm.

Sáng hôm tỉnh rượu thì là buổi chiều.

Bắc Kinh giữa tháng Tám nóng như thiêu, nhiều phát cảnh báo nhiệt độ cao cấp độ cam, tắm xong, nhờ thư ký mang cho bộ quần áo sạch sẽ.

Điện thoại đầy tin nhắn, ít mà còn nhiều hơn. Bà Thái gọi cả chục cuộc, hiếm khi nhắn tin với con trai, Hạ Chính Đình cũng phá lệ nhắn một tin thúc giục về nhà.

Hạ Tứ tựa ghế sofa, mắt hộp tin nhắn cùng.

Yên lặng, trống trải.

Anh đưa tay xoa trán, cơn đau đầu còn sót từ tối qua, mệt mỏi vứt điện thoại sang một bên.

Bầu khí trong lão trạch gì đó khác thường, yên tĩnh nhưng mang nét kỳ quái.

Cả nhà chỉ hai đứa nhỏ ngơ ngác, sự chăm sóc của bảo mẫu và các dì giúp việc, chơi đùa thỏa thích.

Nguyễn Thanh Âm yên bên cửa sổ, đùi đặt cuốn sách. Ánh nắng buổi trưa tràn ngập căn phòng, chiếu nghiêng lên khuôn mặt cô, vẽ đường nét thanh thoát, bình yên.

Bà Thái nhờ bảo mẫu nấu một tách yến sào với bào ngư, mang tới mặt cô:

“Ăn chút gì , thằng nhóc thật vô lý, làm cha còn nóng nảy, nửa đêm chạy ngoài, cả đêm về.”

Bà Thái nghiêng hẳn về phía con trai, nghĩ tới chuyện tối qua mà tức đến tái mặt.

Đêm qua một hai giờ sáng, bà khát nước lấy ly , thoáng tiếng yếu ớt từ phòng ngủ cuối nhà.

Tò mò, bà tiến đến gần, tiếng trẻ con lập tức vang lên dữ dội, liên hồi.

Bà gõ cửa, khẽ đẩy cửa, thấy Nguyễn Thanh Âm một tay ôm đứa bé ngừng, thấy bà thì vội , dùng tay lau nước mắt.

Sau khi sinh, Nguyễn Thanh Âm phục hồi nhanh, cân nặng trở như khi mang thai, thể ôm cùng lúc hai đứa bé năm tháng tuổi.

Trên giường còn đứa con trai lớn đang thảm thiết, Bà Thái thương cháu, vội bế lên, dỗ hỏi chuyện.

Nguyễn Thanh Âm sinh chuyện, rõ ràng nhiều.

“Thằng đó ? Nửa đêm ở nhà ôm vợ ôm con, mà mất dạng?”

“Mẹ, đừng hỏi, tụi con tự xử lý mà.”

Sáng sớm nay, Nguyễn Thanh Âm thu dọn hành lý, xuống lầu nhét bình sữa, sữa bột và tã túi và bé.

Bà lão xuống, thấy túi hành lý sofa, hai đứa nhỏ cũng mặc xong quần áo, bảo mẫu và dì ôm chơi thảm tập bò.

Người lớn trong nhà “thỏa” với hai đứa chắt, nhất định để cô :

“Chờ Hạ Tứ về, ăn xong về cũng muộn, trông con, con cũng nghỉ ngơi.”

Nguyễn Thanh Âm ở trong gia đình quyền quyết định, gật đầu đồng ý, cũng nhắc chuyện tối qua hai cãi .

Cô mệt mỏi, cùng bà nội dỗ hai đứa bé ngủ, bản khó ngủ, gần như cả đêm cửa kính, mắt nhắm .

Đầu cô đau, má nóng, tinh thần mệt mỏi.

Hạ Tứ bước sân, đúng lúc ánh hoàng hôn cuối cùng lặn xuống, gió thổi xua tan mùi rượu còn sót .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-362-xa-cach.html.]

Người già ôm cháu sân hóng mát, tiếng rộn ràng, hai đứa nhỏ tinh nghịch khiến ông bà dứt, Bà Thái cũng vui mừng khôn xiết.

“Ồ, rộn ràng , trời nóng mà ở trong nhà, ngoài hết thế ?”

“Bà lão sợ các cháu ở phòng điều hòa lâu , nhân lúc trời tạnh, dụ sân chơi.”

Hai đứa nhỏ thấy ba về, đồng loạt ném đồ chơi, dang tay ôm.

Hạ Tứ mềm lòng, một tay bế một đứa, luân phiên hôn.

“Tối ăn với vợ xong mới về, mai cho tài xế đưa tới, trông con, đừng lo chuyện trong nhà.”

Bà lão chuyện hai vợ chồng cãi tối qua, chỉ quạt phe phẩy, chiều hai đứa nhỏ mang niềm vui vô hạn đến nhà.

Bà Thái hiểu sơ, liếc con trai, nhân lúc lau nước miệng cháu, nhích tới gần khẽ trách:

“Con trông con, lên dỗ vợ , hơn ba mươi tuổi , còn cãi với vợ, làm đúng ? Tôi để cha con dạy dỗ một trận mới !”

Hạ Tứ khẽ khựng :

“Mẹ tin từ ?”

“Đừng bằng ánh mắt đó, vợ con mách, tối qua hai đứa , cô dỗ đứa , dỗ đứa , ôm cả đêm, con ở nhà? Hỏi thì cô chẳng gì.”

Hạ Tứ cúi đầu, gật nhẹ, nổi giận nữa, chơi đùa với hai con trai.

Hai đứa bé trong tay quẫy đạp, thấy vài vết đỏ lấm tấm cổ và tay các bé, trong lòng nổi cơn giận vô danh.

“Bên ngoài nhiều muỗi, hai đứa cắn vài chỗ, về nhà thôi.”

“Á? Không .” Bà Thái tiến gần, mặt biến sắc:

thật, lấy thuốc thoa giảm ngứa cho hai cháu.”

Nghe , cả sân náo động, dìu ông về nhà, bảo mẫu tìm thuốc.

Hạ Tứ bế hai con trong, thấy Nguyễn Thanh Âm dựa sofa ngủ say.

Anh nhíu mày, thầm tự hỏi cô ngủ ở đây.

Hai đứa nhỏ muỗi cắn khá nhiều, cánh tay trắng hồng như củ sen, vị trí cắn của cả và hai khá đối xứng.

Bà Thái thương cháu, nhận thuốc thoa cho hai bé, hối hận vì nên để các cháu sân.

Hạ Tứ về phía sofa, khẽ hắng giọng.

Nguyễn Thanh Âm nửa mê nửa tỉnh, mở mắt, thấy dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng của .

dậy, vô thức gần , nghiêng đầu tránh.

“Sao ngủ ở đây?” Hạ Tứ mở lời .

lớn còn ở đó, Nguyễn Thanh Âm chỉ đáp:

“Có chút buồn ngủ, để ý nên ngủ quên.”

“Cơ thể khỏe ?” Hạ Tứ khuôn mặt cô đỏ ửng một lúc, theo thói quen đưa tay dùng mu bàn tay kiểm tra trán, cử chỉ tự nhiên và mật.

Lòng bàn tay chai chạm lên trán, Nguyễn Thanh Âm vô thức mặt né , vẫn còn giận, Hạ Tứ hiểu tất cả.

Loading...