Rèm cửa phòng kéo kín. Một cánh tay trắng muốt khẽ di chuyển n.g.ự.c , khiến Hạ Tứ cau mày, bắt lấy cổ tay cô, giọng trầm khàn mang chút nặng nề:
“Đừng nghịch nữa.”
Thanh Âm khẽ hé môi, men vẫn còn nồng nàn, thể nóng rực đến khó chịu. Anh giữ chặt eo cô, khiến cô chẳng thể cử động, đôi chân vô thức quấn quanh thắt lưng .
Cô cảm thấy đầu óc nặng trĩu, bản năng đẩy nhẹ vai , nhưng chỉ hai , hình đàn ông đổ xuống, thở gần đến mức khiến cô tim đập loạn.
Ánh mắt Hạ Tứ tối , sâu thẳm như vực nước đáy. Anh chống tay bên cô, giọng trầm thấp khẽ vang lên trong căn phòng mờ tối:
“Em chắc là chọc nữa ?”
Thanh Âm cựa quậy, kéo nhẹ vạt áo sơ mi rộng thùng thình , như bốc lửa, cổ họng khô rát.
Hạ Tứ cô, ánh mắt dần dần nhuốm màu kiềm chế nổi. Những ngón tay nhỏ nhắn của cô mơ màng gỡ từng chiếc cúc áo, để lộ làn da trắng mịn ửng hồng, thở gấp gáp khiến lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng.
Anh cố dằn lòng, cầm lấy ly rượu tủ đầu giường, ngửa đầu uống một ngụm mạnh, để vị cay của rượu trấn cơn nóng trong . Khi cúi xuống, bắt gặp ánh mắt mờ sương của cô.
Thanh Âm mấp máy môi — nước… — nhưng dây thanh quản khản đặc, chẳng phát tiếng nào.
Cô nghiêng , trong men, chủ động ngẩng lên tìm .
Hạ Tứ ngạc nhiên, đôi môi ấm áp của cô chạm khẽ , vụng về mà mềm mại. Anh run nhẹ, khống chế bất lực, cuối cùng chỉ thể khẽ thở dốc.
Rượu lan nơi khóe môi cô, theo làn nóng trượt xuống. Anh đột ngột siết cằm cô, buộc tách :
“Thanh Âm, đây là… rượu.”
Anh thở khẽ gằn giọng, ngón tay lau nhẹ nơi khóe môi cô, chẳng nỡ trách mắng thêm.
“Em say , đang làm gì ?”
Cô chỉ khẽ nhíu mày, vẫn mơ hồ tỉnh, bất giác xoay , mái tóc dài rối xõa gối.
Anh cô, ánh mắt dịu , đặt ly rượu xuống, bước chân trần xuống sàn lạnh rót cho cô ly nước ấm.
Trời ngoài cửa sổ dần hửng sáng, sương mờ phủ kín chân trời. Anh vén nhẹ sợi tóc rối trán cô, đỡ cô dậy, cho cô uống từng ngụm nước.
“Không ngờ em uống giỏi đến .”
Hạ Tứ mỉm , khẽ cọ đầu ngón tay chóp mũi cô:
“Đêm tối thế mà dám theo khác ngoài uống rượu. Nhà em thiếu rượu thiếu đàn ông hả?”
Nước tràn nơi khóe môi, thấm áo sơ mi trắng khiến đường cong mờ ảo hiện lên. Cô khó chịu kéo nhẹ vạt áo, chỉ khẽ nheo mắt , nhẹ giọng:
“Thế nào, mặc áo của khiến em thấy ấm khó chịu?”
Ngừng một chút, ghé sát bên tai cô, thì thầm:
“Lần mà thấy em mặc áo của khác… sẽ tự tay dạy em nhớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-153-ngay-hoa-anh-dao-no.html.]
Anh bế cô lên, bước phòng tắm. Bồn tắm đầy nước ấm, nước bốc lên như sương.
Thanh Âm tựa đầu vai , khuôn mặt hồng hào, hàng mi ướt đẫm, tóc dài dính lên n.g.ự.c .
“Thanh Âm…” – Anh gọi khẽ, giọng khàn, tay nâng nhẹ gương mặt cô – “Còn ngủ ?”
Cô say mơ màng, đầu lắc nhẹ, đôi tay tìm điểm tựa, theo bản năng ôm chặt lấy .
Anh hít một lạnh, dòng nước gợn nhẹ, ánh sáng phản chiếu lên mái tóc đen của cô, cảm giác mềm nặng.
Hơi ấm và nước hòa quyện, thứ như tan . Cô từ từ mở mắt, men cuối cùng tan biến.
Hạ Tứ nghiêng đầu, ánh mắt sâu như mực:
“Cuối cùng cũng chịu tỉnh ?”
Anh hoán đổi vị trí, ép cô đối diện. Thanh Âm giật , theo bản năng khoanh tay che ngực, khiến bật :
“Giờ mới thấy hổ, muộn ?”
Hạ Tứ từng bước tiến gần cô, khiến cô còn lối thoát.
Cằm cô tựa vai vững chắc của , mắt những làn sóng nước lan rộng mặt gạch trắng.
Tóc dài ướt dính lưng, cảm giác lạnh buốt khiến cô rùng , ánh sáng phản chiếu làm mắt cô khó định vị, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.
Khi nước nguội, nâng cô lên.
Anh lấy một chiếc khăn tắm sạch quấn quanh cô, đỡ cô vai và bước khỏi phòng tắm đầy nước. Phòng ấm áp, họ trở về nơi bắt đầu.
Đèn chùm pha lê rung nhẹ, ánh mắt cô khó định hướng, thứ xảy lúc , cô chỉ chấp nhận.
Bên ngoài cửa sổ, trời dần sáng, sương mù tan biến, qua tấm rèm trắng bay nhẹ, những tòa nhà cao tầng hiện rõ.
Hạ Tứ cau mày, nhẹ nhàng nâng cằm cô, ánh mắt sâu thẳm dõi theo, thoáng nở nụ :
“Còn tiếp chứ?”
Thanh Âm thoáng hiệu bằng tay, nhưng Hạ Tứ giữ chặt hai cổ tay cô, ngăn cô phản ứng. Giọng khàn, gần như mất tiếng — lẽ vì mệt.
Sương mù bên ngoài tan dần, ánh sáng đỏ cam bắt đầu lan nền trời trắng nhạt.
Một ngày tháng tư trong xanh, ánh sáng ấm áp, phong cảnh tuyệt .
Thanh Âm còn sức phản kháng, thở nhẹ, ngước mặt trời nhô lên ngoài cửa sổ. Vầng sáng cam rực, hòa cùng ánh trắng vàng của ban ngày, trời sáng rực rỡ.
Bầu trời xanh dần xua tan sương, bình minh đến nao lòng. Cô mất tập trung, mắt chăm chú tấm rèm bay phấp phới.
“Thanh Âm, tập trung một chút.”
Hạ Tư hài lòng, đôi mắt đen thẳm cô. Trong khoảnh khắc , bình minh, hoàng hôn, hoa nở hoa tàn — tất cả dường như đều liên quan, thế giới chỉ là điều .
Không trôi qua bao lâu, căn phòng tràn ngập ánh nắng, gió xuân nhẹ nhàng, hoa đào rơi ngoài cửa sổ. Cô nhấc tay che mắt, dùng chút sức lực cuối cùng kéo chiếc áo sơ mi trắng khoác lên .