Hạ Tứ cố gắng tỏ bình tĩnh, tiếp tục lén lấy những quả cà chua bi mà cô rửa sạch trong bát, “Trên thế giới , tất cả đều thể tình yêu của riêng họ, tình yêu vốn phân biệt ai cả.”
“Dù chương trình hẹn hò kịch bản điều khiển, nhưng sự xuất hiện của thể chứng minh với rằng những , , cũng thể sống bình thường, cũng thể theo đuổi tình yêu.”
Nguyễn Thanh Âm dừng tay, cô những lời Hạ Tứ chỉ là về nam khách mời đó, mà còn là đang với chính cô.
“Nếu bày tỏ tình cảm, thì nên dùng ngôn ngữ ký hiệu ?” Hạ Tứ đột ngột hỏi, dường như đang tự giải thích cho , tìm một lý do vụng về: “Giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu dạy những điều , là nhà đầu tư, cũng theo dõi chương trình thường xuyên, nam khách mời thể thực hiện hành động trong trailer để thu hút công chúng, tạo chủ đề bàn tán. Tôi học , em dạy nhé.”
Nguyễn Thanh Âm rửa sạch tay, đối diện với .
[Yêu là…]
Đôi tay trắng nõn của cô khéo léo biểu diễn, cô giơ ngón cái lên, tay mở rộng các ngón, quét từ xuống.
[Đây là “yêu”.]
Ánh mắt Hạ Tứ chăm chú cô, đôi tay thon dài rõ khung xương đẽ, nhưng khi làm những động tác cứng nhắc như đang tập phục hồi chức năng.
Nguyễn Thanh Âm bật , nụ tươi tắn xuất hiện môi.
Cô giơ ngón cái, tay mở rộng các ngón, quét từ xuống.
Hạ Tứ ngượng, hít một sâu, học theo cử chỉ của cô một cách cứng nhắc.
Thật , mời giáo viên ngôn ngữ ký hiệu, cũng kỹ sách hướng dẫn ngôn ngữ ký hiệu mới nhất, nhưng mục đích học là để hiểu “lời im lặng” của Nguyễn Thanh Âm.
Anh hề học các động tác tay , chỉ ghi nhớ từ ngữ tương ứng, tạm thời dùng ngôn ngữ ký hiệu để hiểu ý nghĩa bên trong mà thôi.
[Tình là…]
Nguyễn Thanh Âm giơ cả hai tay, các ngón đối , tách chụm .
Hạ Tứ học theo cứng nhắc, đơn giản làm động tác “yêu” và “tình”.
[Ghép hai động tác với , là tình yêu.]
Hạ Tứ bỗng ý, “Tôi… học từ .”
Nguyễn Thanh Âm , bối rối, [Vậy học từ gì?]
“Anh yêu em.” Hạ Tứ thẳng mắt cô, nghiêm túc.
Trái tim Nguyễn Thanh Âm chợt trùng xuống trong khoảnh khắc đó, đập nhanh, trong lồng n.g.ự.c phát tiếng đập thầm, dường như m.á.u trong đông cứng , cô cần soi gương cũng má đỏ hơn cả hoàng hôn.
“Ý là… học động tác ngôn ngữ ký hiệu ‘Anh yêu em’.” Hạ Tứ gượng giải thích, chỉ trong khoảnh khắc, vẻ nghiêm túc mặt biến mất, trở nên tùy hứng, nghiêm túc.
Nguyễn Thanh Âm thở phào, mỉm trêu chọc.
Cô tự hỏi đang tự mê? Chẳng lẽ Hạ Tứ đang tỏ tình với ?
[Anh… yêu em.]
Nguyễn Thanh Âm giơ ngón trỏ tay , chạm nhẹ vị trí tim ngực, đó giơ ngón cái, tay mở các ngón, quét từ xuống, cuối cùng dùng ngón trỏ tay chỉ về Hạ Tứ.
“Vậy là xong?” Hạ Tứ cô nghiêm túc, “Tôi rõ lắm, làm nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/full-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-112anh-yeu-em.html.]
Mười bảy tuổi, cô gặp tai nạn giao thông, cha nuôi một chết, một trọng thương. Cô tham gia cuộc thi hát nhưng cha nuôi đến xem, chỉ giáo viên thông báo tin dữ.
Sau khi hôn mê, khi tỉnh , cô rối loạn stress cấp tính, thể . Bác sĩ do chấn thương thần kinh não, nhưng phần lớn cũng là sang chấn tâm lý.
Từ đó, cô các tổ chức từ thiện và phòng dân chính đưa trị liệu tâm lý, giáo viên chuyên dạy học ngôn ngữ ký hiệu.
Trong mười năm tiếp theo, cô ba cách để giao tiếp với khác: ngôn ngữ ký hiệu, đánh máy, tay.
“Anh yêu em” – ba từ bao gồm đại từ nhân xưng và từ cảm xúc, là cách diễn đạt tình cảm đơn giản nhất bằng ngôn ngữ ký hiệu.
trong mười năm im lặng, bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cô từng , từng đánh máy, từng dùng ngôn ngữ ký hiệu đặc biệt để bày tỏ với ai.
Hạ Tứ chăm chú cô, ánh mắt đầy mong đợi, thậm chí còn pha chút cảm xúc mà cô hiểu .
Trái tim Nguyễn Thanh Âm đập mạnh, thở chậm , trong thế giới yên lặng, cô thấy nhịp tim mạnh mẽ của .
[Anh… yêu em.]
Nguyễn Thanh Âm giơ ngón trỏ tay , chạm tim, giơ ngón cái, tay mở các ngón quét từ xuống, cuối cùng ngón trỏ tay chỉ về Hạ Tứ.
Cô làm , cố tình chậm, đôi mắt ánh lên một lớp nước mỏng, Hạ Tứ thấy hết.
Hạ Tứ hít một thật sâu, chậm rãi giơ tay, học theo cô: giơ ngón trỏ tay chạm tim, giơ ngón cái, tay mở các ngón quét từ xuống, cuối cùng ngón trỏ tay chỉ về cô.
[Ăn … món ăn sắp nguội .] Nguyễn Thanh Âm vội vàng đẩy , lưng lấy sữa từ lò vi sóng, một chút bối rối.
Cô dám đối diện Hạ Tứ, sợ thấy những giọt nước mắt thể kiềm chế.
Nguyễn Thanh Âm, mày đang nghĩ gì ? Anh thể chỉ tò mò, cũng thể chỉ học, làm mà chắc chắn là tỏ tình với mày ?
Đừng mơ mộng nữa, đừng tham vọng hạnh phúc thuộc về .
Hạ Tứ im lặng ở bàn, cô bận rộn phía , nhịp tim dữ dội dần bình tĩnh theo thời gian.
Anh dĩ nhiên sẽ với Nguyễn Thanh Âm rằng, giáo viên ngôn ngữ ký hiệu mà mời chuyên môn cao, mỗi ngày học 1 tiếng rưỡi, đều học chăm chỉ.
Từ những động tác cơ bản, đến các từ ghép, đại từ nhân xưng… từ biểu đạt cảm xúc đặc biệt, đều thuộc hết.
Sau , thậm chí thể hiểu tin tức từ góc bên trái của Bản tin Thời sự khi cô im lặng.
Học ngôn ngữ ký hiệu chỉ là cái cớ để Hạ Tứ tiếp cận Nguyễn Thanh Âm.
Nguyễn Thanh Âm lưng bận rộn, để ý đến ánh mắt hiểm hóc của . Chẳng mấy chốc, bàn ăn đầy ắp: trứng hấp tôm, salad trái cây, bánh mì nướng, ngoài sữa nóng còn cháo kê.
“Tôi tưởng em nấu ăn, nhà em giúp việc, mà tự lo cho bản ,” Hạ Tứ thưởng thức trứng hấp tôm, khen ngợi tiếc lời, “Ngon đấy.”
[Tôi sống một nhiều năm, nấu ăn.]
Nguyễn Thanh Âm cúi đầu, phết đều sốt cà lên bánh mì, ăn từng miếng nhỏ.
Hạ Tứ nghĩ, cô thể nấu ăn, bởi với cảnh đó, khi nghiệp đại học làm, cô còn chăm cha nuôi bệnh nặng, trả lương cho giúp việc, thu nhập ít ỏi, đủ để đặt đồ ăn, nhà hàng.
Hạ Tứ thương cô, cô cắn bánh mì, hình dung cảnh cô sống một lâu năm đây.