Bước chân dừng , mấy ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bức tranh la ó.
Sirius hậm hực gắt lên: “Câm miệng , lão già cổ lỗ sĩ!”
Lucius gõ nhẹ gậy đầu rắn lên sàn: “Thưa các bậc tổ tiên, ở đây hôm nay đều là khách của , mong các ngài giữ lễ.”
Narcissa và Draco đều sựng , đây đúng là một chuyện hiếm thấy, Lucius là ngăn chuyện .
Dường như cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của , Lucius khẽ hắng giọng: “Ta chỉ những kẻ bên ngoài tung lời đồn đại về gia tộc Malfoy…”
Nói đoạn, Lucius chỉnh cổ tay áo, toan bước : “Nhanh chân lên…”
Căn phòng sâu trong dinh thự, vượt qua mấy dãy hành lang thắp đèn mờ. Cánh cửa gỗ lớn hiện ngay mặt, nắm cửa bằng đồng khắc hình một con chim công xoè đuôi đầy kiêu hãnh. Nơi đây hiển nhiên là chỗ ít lui tới, khí trang nghiêm tĩnh mịch đến mức thể rõ đến từng tiếng hít thở.
Cánh cửa chậm rãi mở như đang cúi chủ nhân của gia tộc, một luồng khí lạnh lẽo nhuốm mùi cổ kính thoát sượt qua cổ Harry khiến khẽ rùng .
Ánh nến tự động bừng sáng, trong căn phòng, những bức tranh khổ lớn treo dọc hai bên tường. Nhà Malfoy với lịch sử trải dài mấy trăm năm, dường như dùng cả dinh thự cũng chẳng đủ chỗ để treo tranh.
Một gương mặt hiền hoà nhất trong đó lên tiếng: “Cậu bé đó… là con chọn , Draco?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/fanfic-drahar-unchosen/chuong-128.html.]
Chưa kịp đáp lời, một bà phù thuỷ môi mỏng, cất giọng chanh chua đầy khinh bỉ: “Đẹp mắt cũng chẳng tích sự gì… nhà Malfoy đến đây là lụi tàn .”
xHENRI
Một ông lão phù thuỷ râu dài lắc đầu nặng nề: “Lucius… con trai của ngươi thật bướng bỉnh. Xem ngươi xem cách giáo dục của .”
Sirius bật , giọng điệu cũng thèm kiêng dè: “Vậy ai trong quý vị là bày cặp dây chuyền c.h.ế.t tiệt ? Xuất hiện và giải quyết nó , im tường còn lắm mồm.”
Harry kéo nhẹ tay áo Sirius: “Chú đừng tức giận… ai so đo với chết.”
Draco bước lên chắn Harry, gương mặt vẫn mỉm : “Không cần phiền các vị tổ tiên lo lắng chuyện của những còn sống, con … nhưng cha con vẫn còn trẻ tuổi, khi năm thêm vài đứa Malfoy nữa.”
Bà Narcissa mỉm , nghiêng đầu về phía Harry: “ là thêm một đứa con trai… là Harry đây còn gì.” Ánh mắt bà dịu dàng đến mức khiến Harry chút lúng túng.
Lucius hắng giọng: “Thôi… đừng kéo dài thêm nữa, bắt đầu !”
Draco gật nhẹ đầu, siết tay Harry dẫn bước tới một tròn lát đá khác màu giữa phòng. Trên nền đá là những hoa văn kỳ dị, thể là một sinh vật gì đó hoặc là một biểu tượng mà Harry thể , xung quanh bao quanh bằng những vòng chú ngữ điêu khắc sâu nền đá, bề mặt còn bám chút bụi cũ kỹ.
Hai thiếu niên dừng vạch mức, dường như cả hai đang xem nó là ranh giới cuối cùng, giống như chỉ cần bước qua đó thì bất cứ ai cũng thể đầu .
“Cậu chắc chứ?” Draco thấp giọng xác nhận nữa.
Không là từ khi nào, Harry còn thấy dáng vẻ kiêu ngạo khuôn mặt nữa. Trước mắt Harry là một Draco khác biệt, biểu cảm phong phú và trần trụi. Một chút lo sợ, một chút hy vọng và một tia mong chờ thể giấu giếm.