Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 82: Hợp sức lại bắt nạt người!

Cập nhật lúc: 2025-11-06 04:08:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chú, còn một chuyện nữa, kiếm tiền thì tiên đầu tư.” Phương .

Tiền Lai liền che ví : “Tôi tiền!”

“Chú ơi, chuyện ‘ chịu mất con thì bắt sói’ mà chú hiểu ? Sao chú lớn tuổi mà vẫn thông suốt?”

Phương bắt đầu giục ông: “Hay là chú cả đời sống trong nhà cấp 4 của hợp tác xã? Đạp xe làm hả? Chú con cháu học ở một ngôi trường làng thôi ?”

Tiền Lai lập tức ngắt lời: “Học ở cũng như mà.”

Hiện giờ kỳ thi đại học.

Phương … a, sai hướng , đổi cách khác.

“Hay là chú chúng cả đời làm nông dân? Lấy vợ ở thành phố ?”

Tiền Lai đáp: “Nông dân thì lấy nông dân, môn đăng hộ đối, chúng với thành phố hợp, mắt, sống yên .”

Phương … hôm nay cô chạm đúng điểm “bất khả xâm phạm” của ông ? Hay cứ chạm đến chuyện tiền là ông nổi giận ?

“Chú, chú kiếm tiền ? Kiếm nhiều tiền hơn? Mỗi ngày 10 nghìn!” Phương .

Lần chạm đúng “chỗ đau” của Tiền Lai .

“Cô bao nhiêu? Làm gì?” ông che túi hỏi.

“Đây là một nhà hàng, xưởng, bây giờ chúng cần một xưởng nghiêm túc để sản xuất đồ ăn sẵn. Xưởng đặt ở thành phố là hợp lý nhất, tiện cho và giao hàng.” Phương .

“Ví của thấy hợp lý.” Tiền Lai : “Ở làng cũng mà, cô chỉ một xưởng thôi đúng ? Hợp tác xã một xưởng cũ, hôm nay về dọn !”

“Chú ơi, rượu ngon cũng sợ ngõ hẻm sâu.” Phương : “Chúng đặt xưởng ở thành phố, mở một cửa hàng bán đồ ăn sẵn cổng, mùi đồ ăn thơm bay hằng ngày, ai mà đến mua?

“Tôi thật, thành phố giàu lắm, đồ vịt thì dám đảm bảo, nhưng gà hun khói , mỗi ngày bán vài chục con thành vấn đề!

“Mỗi ngày kiếm vài trăm, một tháng vài nghìn đến cả chục nghìn, đủ tiền thuê nhà ?”

Tiền Lai bắt đầu móc tiền : “Cô thuê xưởng lớn thế nào? Mỗi tháng hết bao nhiêu?”

“Cứ đưa 1000 đồng, đủ thì sẽ tính tiếp!” Phương .

Tiền Lai nhăn mặt, lục ngăn kéo đếm 1000 đồng.

Như , doanh thu từ khi Phương nhận việc cho phép cô lấy phần lớn!

Phương nhà hàng một lúc, chuẩn vài thùng gia vị dự phòng, làm ~

Không đúng, là công tác, xử lý công việc.

tìm cả Phương Học.

Xưởng thực phẩm Đông Hưng là xưởng của hợp tác xã, thuê nhà trong thành phố, mở cửa hàng, cần giấy tờ.

Phương cũng rõ thủ tục thế nào, nên nhờ cả giúp, chắc .

Phương Học quả thật : “Chuyện nhỏ, cứ để lo.”

Anh Phương , cảm thán: “Cô cũng xoay nhỉ, chỉ mấy ngày mà làm giám đốc xưởng, bây giờ còn mở xưởng thành phố.”

vài ngày , còn thấy cô nhí nhảnh quá mức, sợ bắt nạt.

Phương nghĩ : “Anh cả, để ý xem xung quanh chỗ làm của bố nhà cho thuê , thuê cho ông một căn, ông ở nhà ngại lắm.”

Phương Học gật đầu, ông bố vốn nặng về sĩ diện, mà ngày nào cũng ở nhà thông gia, nghĩ thôi thấy khó xử.

“Vậy bận , về .” Phương .

Hai em chia tay, Phương trực tiếp về nhà.

Mệt quá, ngủ thôi!

Làm gì nữa, hôm nay chắc làm , ngủ dậy tính tiếp!

cô cảm thấy ngủ bao lâu thì tới đập cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-82-hop-suc-lai-bat-nat-nguoi.html.]

Lâm Tú làm, Lâm Ngọc học, còn Lâm Kỳ .

Phương nhấc dậy mở cửa.

“Ai đó?” cô ở cửa hỏi một cách sốt ruột.

“Là .” Phương Nghiên .

Phương giật , vì cô thấy giọng chị gái nghẹn !

Điều thật hiếm, từ nhỏ đến lớn cô đánh với chị bao nhiêu , lúc nào cũng chỉ cô, chứ Phương Nghiên.

Chị cô chảy m.á.u nhưng !

Phương lập tức mở cửa, thấy Phương Nghiên run rẩy trong gió lạnh, mặc đồ cũ của cô, một tay cầm chiếc áo khoác mới hôm cô mua bằng “tình chị em”, một tay cầm chiếc áo mới Phương cho mượn.

áo vấn đề, cô đưa tay sờ thử, cứng, sờ thấy đau, cũng nhận áo co rút.

“Chị giặt nước ? Nhanh khô , chị lỡ còn dùng máy sấy chứ?” Phương hỏi.

“Ừ.” Phương Nghiên đáp, giọng trầm.

“Chị thể làm chuyện ngu ngốc như .” Phương : “Ai làm ? Lam Mộng ?”

“Ừ!” Phương Nghiên nhà : “Cho em mượn chiếc áo mới mặc chút ?”

Phương liền chiếc áo khoác “tình chị em”, lúc nãy để ý, giờ mới thấy áo vẫn còn ướt.

“Wow! Cô thật ác, phá hỏng cả hai áo của chị luôn, nên , cô chẳng sợ lộ ?” Phương thắc mắc.

Phương Nghiên cô: “Bây giờ em mới tin, em ngu , em hại!”

“Cô tất nhiên sẽ để lộ rõ ràng, đây khi tụi em ăn sáng ở quán, cô giả vờ bưng cháo cho em, ai đó va trúng, đổ lên em.” Phương Nghiên lắc lắc chiếc áo “tình chị em” trong tay.

“Em về đổi cái , cô giặt ở ký túc xá cho em!”

Chiếc áo khoác cũng giặt , làm bằng len, nhưng giặt xong cô dùng máy sấy.

“Sau đó thì ?” Phương hỏi.

“Sau đó…” Phương Nghiên nghiến răng: “Tên Li Nguyên ngu ngốc , bê một ly sữa đậu nành đến văn phòng khoe khoang, làm đổ lên em! Không chỉ phá hỏng áo mà còn phá hỏng cả bản thảo em !”

Kết quả, cô về áo, vội vàng văn phòng bản thảo.

Bản thảo là để phỏng vấn , chuẩn câu trả lời, đánh dấu những chỗ hỏi.

Rất quan trọng, thể mang bản thảo ướt sũng với sữa đậu nành đến khác!

Kết quả Lam Mộng giặt cái áo ! Cái hơn, đắt hơn, cô còn dùng máy sấy!

“Ồ~~ hai hợp tác .” Phương : “Chị thấy , bây giờ họ hợp sức để bắt nạt chị !”

Phương Nghiên tưởng cô đang chê , nhưng khi ngẩng lên thấy em gái đầy sát khí, ánh mắt đó thật đáng sợ.

Phương Nghiên lập tức cầm cảm xúc!

… hóa quan tâm đến đến thế ? Thấy chị bắt nạt mà tức giận thế !

Chị thực sự quá mù quáng !

“Cho em mượn thêm một cái áo nữa, em còn về bản thảo… chiều 2 giờ phỏng vấn, em ngay.” Phương Nghiên nghẹn ngào .

Phương lập tức kéo chị nhà để đồ.

Dù cô nặng 160 cân, mặc size lớn, nhưng kiểu rộng rãi, gầy mặc sẽ “lọt thỏm” trong áo, một vẻ đặc biệt.

Thay xong một cái, Phương cầm cái còn : “Em cùng chị, xem họ làm đổ cái gì nữa!”

Phương Nghiên thật sự kìm nữa, òa lên.

Phương bên chị, mới chị gái ăn mềm ăn cứng, kiếp nhận , bỏ lỡ.

Vậy kiếp để chị ăn “mạnh” một chút.

Loading...