“Cái nồi nhà mà cô cũng dám dùng ?” Tôn Phú Quý hỏi Phương với giọng châm chọc.
Phương nghi hoặc: “Sao dám dùng? Trừ phi từng dùng nó nấu phân.”
“Phụt!” Mọi hai bên bàn ăn lập tức phun .
Đặc biệt là những ăn bánh bao, uống cháo ở bên Phú Cường, dù Phương thể chỉ đùa, cũng khỏi giật .
Có khi thật sự nấu , ai mà !
Người bên Phú Cường hình mấy giây mới phản ứng . Chịu ? Chắc chắn thể!
Vài vứt thìa, vài vứt xẻng, lập tức lao tới.
Phương Trần Lại xô về phía , Phùng Tả – Phùng Hữu và Tề Cường.
Cô mấy tạo thành một hàng rào kiên cố, cho ai tiến tới mặt cô.
Rất nhanh, Lâm Kỳ cũng tham gia.
Lâm Tú và Lý Thúy đều cầm thìa chạy tới, chắn mặt Phương .
Phương thể xông lên, liền hét với bên Phú Cường: “Sao các sốt ruột thế? Tôi chỉ bâng quơ, giận dữ thế? Chưa nấu phân mà các nổi điên làm gì?”
“Được , cô im !” Trần Lại tranh thủ .
“Cái nồi vẫn mượn mà.” Phương đáp.
“Cô thật sự dám dùng ? Ai cũng sạch sẽ!” Trần Lại .
Phương … là để can ngăn, thêm d.a.o ?
Người bên Phú Cường gần như phát điên, thể để bắt nạt như !
Kết quả họ đánh Phùng Tả và Phùng Hữu, chỉ vài phút , hai quật ngã cả trận, khiến họ dám dậy.
“Được , về rửa tay tiếp tục làm mì , khách còn chờ ăn cơm mà.” Trần Lại .
Mọi lập tức bảo vệ Phương rút lui.
Phương tiếc nuối, mới đánh một trận, kết quả Lý Thúy và Lâm Tú mỗi giữ một tay cô, cô xông , thế thì cũng thể thư cho Lâm Minh rằng bắt nạt .
Cả quá trình đều là cô bắt nạt khác.
“Các thật quá đáng!” Tôn Phú Quý đất hét lên.
Phương lập tức ngoái : “Trước các phá cửa tiệm chúng bao nhiêu , thấy bắt nạt khác? Bây giờ bắt nạt một , lóc kêu trời như chịu thiệt thòi, thật hổ.”
Tôn Phú Quý lập tức câm nín, chỉ thấy ánh mắt Phương càng thêm dữ tợn.
Phương trở về địa bàn của , Trần Lại ngay lập tức : “Chỉ thiếu vài cái nồi thôi mà, về hợp tác xã lấy, bao nhiêu cũng , chúng dùng nồi nhà khác, sạch sẽ.”
Người ăn bên họ liền tán thành: “ , nồi nhà họ sạch.”
“Trước đây ngửi bánh bao nhà họ mùi lạ, giống như thịt heo chết.”
“Tôi ăn còn thấy như thịt chuột nữa.”
“Cháo nhà họ cũng mùi ôi.”
“Tiểu Phương, giờ còn làm đồ ướp ? Tôi đồng nghiệp trưa nay cô cho họ thử miễn phí? Chiều nay còn ?”
Phương mỉm : “Hôm nay đều miễn phí, ngày mai thì chắc. Nhà hàng chúng bàn với Bộ Đường sắt, những món vịt sẽ bán tàu.”
“Ôi!” Một thất vọng thở dài.
Cũng : “Làm thêm chứ! Chúng trả tiền!”
“Thì tùy tình hình thôi.”
Phương trò chuyện làm việc, nhanh chóng, mùi thơm lan tỏa từ nồi.
Tề Cường cũng với nồi mới.
Vài nồi đồ ướp và gà hun khói cùng lúc chế biến, xe ngang cũng dám chạy !
Phương để dành vài con gà và vài nồi đồ ướp cho ngày mai, còn tặng hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-58-noi-la-can-ngan-sao-lai-chem-them-nhat-nua.html.]
Phản hồi vang lên khắp nơi.
“Chú, cháu chuyện với chú nhé, mấy món đồ ướp đưa lên tàu còn đóng gói thêm một nữa.” Phương kể với Trần Lại về việc đóng gói chân và thuê nhà họ làm nơi chế biến.
Tất nhiên Trần Lại đồng ý ngay.
“ , máy đóng gói chân rẻ , ít nhất cũng tầm một, hai nghìn.” Phương .
Trần Lại lập tức há hốc mồm: “Sao đắt thế!”
“Đây là máy tiên tiến cấp thế giới, mà còn may là ông xã của cháu là chuyên gia, tự làm , nếu thì chỉ còn cách mua máy nhập khẩu, vài chục nghìn đô la cũng xong !” Phương giải thích:
“Giờ nhờ cháu, ông chỉ lấy tiền vật liệu thôi, chú cứ âm thầm vui . Hơn nữa, cũng chỉ tầm một, hai nghìn con đầu vịt thôi mà, cháu bảo ông , đợi khi nào bán xong mấy món vịt mới trả tiền.”
Chuyển tiền mặt, một, hai nghìn đồng, Trần Lại bỗng còn thấy tiếc nữa.
“Được , , thế thì nhờ ông xã cháu nhé!”
“Còn nữa, tối về nhà khi tan ca, cháu và Lâm Tú, Phùng Tả – Phùng Hữu thể làm thêm giờ để đóng gói, nhưng trả thêm lương, một ngày một đồng.” Phương .
“Như nhiều quá!” Trần Lại thấy tiếc.
“Vậy chú thuê thêm vài đến nhà cháu đóng gói, để họ về vài tiếng đồng hồ thôi.” Phương đề xuất.
Nếu thuê , Trần Lại chắc chắn sẽ ưu tiên trong hợp tác xã, vài tiếng là hợp lý, hai, ba tiếng là .
Hơn nữa, thuê tạm thời một tháng cũng tốn hơn 20 đồng, thà dùng nhà rẻ hơn.
“Được, .”
“Còn nữa, thuê thêm một chuyên chở hàng đến Bộ Đường sắt, nếu nhiều hàng thì thể vài chuyến, công việc tìm khỏe mạnh, chú thấy em trai thế nào?” Phương .
Lâm Kỳ lập tức mắt sáng lên Trần Lại.
Trần Lại… “Cô đúng là chịu thiệt thòi gì, việc gì cũng kéo về nhà !”
“Kéo sang nhà khác, chẳng khờ ?” Phương đáp.
Trần Lại… “Cô cũng lý!”
“Thế ? Không thì…”
Trần Lại hết : “Được!”
Nếu thì… chắc chắn gì!
Việc cơ bản xong, Phương cùng mấy mang cả đống đồ về nhà.
Về tới nhà thì trời tối, Phương Đức cũng tan ca về.
Bữa tối hôm nay là đồ ướp và gà hun khói.
Phương Đức cũng ăn dừng : “Ngày mai lấy thêm ít cho mang đến cơ quan, cho thử!”
“Vậy lát nữa mua vài hộp cơm mới, dùng hộp mới đựng, còn riêng một hộp tặng Vương Quân nữa. Lần gà hun khói ?” Phương hỏi.
Phương Đức tự hào: “Cậu bảo ngon tuyệt~ còn dò hỏi xem nhà hàng cô làm việc ở , cảm giác nghiện , tự đến mua.”
Trước đây, thực sự hài lòng khi Phương chào mà làm tạm ở một nhà hàng hợp tác xã, cảm giác mất thể diện.
giờ thì chút đổi, con gái , cũng tỏa sáng.
Bỗng nhiên, cửa gõ, Lâm Ngọc vội vàng mở.
Người đến vẫn là Phương Yến.
Lần cô mang gì, bước thấy cả bàn món ngon, mùi thơm khiến cô chảy nước miếng.
Phương Đức, cô dám như .
Cô hừ một tiếng, lườm: “Bố, bảo bố về nhà một chuyến, chuyện với bố.”
“Chuyện gì?” Phương Đức hỏi.
Trước đó, Đường Trinh dặn cô , chỉ gọi Phương Đức về nhà, đóng cửa chuyện.
giờ cô nổi giận, quên hết, thoát miệng: “Chị con bỏ chạy, cưới , bàn với bố xem làm thế nào.”
“Cái gì!” Phương Đức lập tức tức điên.