Phương Anh hỏi: “Ông ơi, quán ăn của ông thuộc hợp tác xã, lợi nhuận phân chia thế nào? Có nộp hết cho hợp tác xã , nộp một phần trăm?”
Hiện nay nhiều doanh nghiệp nhà nước cho phép giữ một phần trăm lợi nhuận làm phúc lợi cho nhân viên, phần còn nộp lên .
Tiền Lai đáp: “Chúng thể giữ 50% lợi nhuận ròng.”
“Wow! Nhiều thế ?” Phương Anh ngạc nhiên.
Cô tưởng tối đa cũng chỉ 10%-20%, nhiều doanh nghiệp lớn còn giữ 50%.
Lý Thúy nhai hạt dưa : “Nhiều cái gì? Chỉ thế còn đủ trả lương ! Lương của chúng do phát, mà lấy từ 50% mà , mấy tháng nay nhận lương .”
Tiền Lai lập tức lườm Lý Thúy một cái, sang Phương Anh gượng.
Cô gái cứng đầu quá! Nếu giữ cô bé , lương tháng của họ đất hạ cánh !
“Lương của các cũng trả theo chuẩn ngành ? Mỗi tầm ba mươi, năm mươi gì đó?” Phương Anh hỏi. “Vậy phần lợi nhuận thừa thì làm phúc lợi thế nào?”
Phong Tả đáp: “Không thừa .”
Phong Hữu: “Chưa từng bao giờ.”
Phong Tả tiếp: “Phúc lợi là gì cơ?”
Phong Hữu: “Chưa từng thấy.”
Phương Anh… hai chơi ác thật!
Tiền Lai càng bối rối, cô Phương Anh tới run cả , ông cũng theo, đành buông luôn: “Cô , làm thế nào cô mới ở ?”
Phương Anh thu nụ , nghiêm túc : “Sau 50% chi tiêu thế nào, quyết định. Tất nhiên là cơ sở trả lương đầy đủ cho .
“Và tất cả phúc lợi sẽ chia đều, lấy thêm phần nào, nhận gì cũng nhận như .”
Nghe thì cũng tệ.
Dù , họ từng thấy phúc lợi gì cả!
Nếu Phương Anh thể kiếm về cho , thì cô tiêu thế nào cũng , họ chỉ cần hưởng lợi là .
“Còn nữa, còn mang theo một , cô biên chế.” Phương Anh .
Tiền Lai nhíu mày, Phương Anh : “Cho cô hưởng lương học việc là .”
Tiền Lai lập tức : “Thế thì nỡ... thôi , làm thế !”
Phương Anh đưa tay .
Tiền Lai hiểu ý.
“Chúng cần giấy tờ gì cả, vỗ tay làm thề, nếu một ngày cô đổi ý, sẽ sang quán Phú Cường.” Phương Anh .
Đây là lợi thế của biên chế, thì , chẳng ai quản! Nếu biên chế, 100 sẽ đến “làm công tác tư tưởng”!
Mà giấy tờ gì thì làm cũng vô dụng.
Tiền Lai…
Ông đưa tay vỗ tay với Phương Anh ba cái: “Cô đồng chí nhỏ thật là… chỗ yếu của khác!”
Nếu cô nghỉ, quán khác, lẽ ông cũng . cô quán Phú Cường, ông sẽ tức chết!
Dù cũng thể để cô !
Tề Cường trở về, mang theo một túi bột mì và một giỏ trứng, một thùng tương đậu vàng.
Một hợp tác xã chỉ mở một quán ăn, cung cấp bộ vật tư của hợp tác xã, là gì cũng , nhưng bột mì và trứng thì vẫn đầy đủ.
Trước đây họ , vì họ quá yếu kém! Họ còn ngại dám xin.
Thấy về, Tiền Lai lập tức tươi, hỏi: “Con trai gì? Biết chúng kiếm tiền ?”
“Ừ! Tôi với nó, Tiền vui sướng hết cỡ, còn tối nay sẽ qua thử… tay nghề đầu bếp Phương Anh.” Tề Cường .
Phương Anh lập tức bắt trọng điểm: “Con trai ông, là ai thế?”
Tiền Lai lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo: “Giữ kín, giữ kín!”
Phong Tả : “Con trai ông là trưởng xã.”
Phong Hữu: “Của hợp tác xã Đông Hưng.”
Phương Anh…
Cô chắp tay cúi chào Tiền Lai: “Thất kính, thất kính.”
Không trách quán ăn tồi tàn mà vẫn trụ tám tháng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-35-tien-co-the-nam-huong-co-ay-tuyet-doi-khong-dung-lam.html.]
Tiền Lai ngẩng cằm, lệnh: “Đi làm !”
“Dạ~ Ông cứ coi !” Phương Anh , sang phân công : “Phong Tả, rửa bát.”
“Phong Hữu, rửa cải bắp.”
“Chị Thúy, coi bếp ngoài, đừng để tắt lửa.”
“Cường, học làm mì cùng .”
Có hài lòng với sắp xếp .
Phong Tả : “Trước đây chỉ quét nhà, rửa bát, đó là việc của chị Thúy.”
Phong Hữu: “Tôi chỉ bê thức ăn, rửa rau, đó là việc của chị Thúy.”
Phương Anh : “Hai khỏe, việc rửa bát và rửa rau là của hai hết! Chị Thúy là con gái, tiện.”
Khi cô tranh thủ WC, phát hiện Lý Thúy chắc đang tới tháng, trời lạnh mà rửa bát thì như chịu tra tấn.
Phụ nữ bắt phụ nữ khổ ?
Lý Thúy vốn chút ý với cô, đoán điều gì đó, vì cả hai WC liên tiếp.
Nhìn Phương Anh, ánh mắt Lý Thúy lập tức khác hẳn, đôi mắt đỏ.
Chưa từng ai quan tâm đến những chuyện kiểu của cô! Cả ruột cũng !
Năm nay 23 tuổi, lấy chồng, bố cô cũng chẳng mắt, làm gì còn quan tâm chuyện ?
Tề Cường cũng hài lòng với việc phân công: “Tôi thấy làm mì quá khó, học nổi.”
Phương Anh kịp gì, Tề Cường Tiền Lai từ quầy lao đá một cú.
“Không điều! Người là dạy kỹ năng! Bao nhiêu thợ mấy chục năm mới dạy, lên đây dạy , còn học? Không điều thật!” Ông mắng thẳng, ánh mắt lo lắng Tề Cường.
Tất cả chỉ vì cho Tề Cường.
Tề Cường cũng vô ơn, phản kháng cũng giận.
“Chú Tiền, học, nhưng chú tay vụng, ngón tay sắp to bằng cây cán cán mì , kéo mì mảnh như đũa, sợ sờ !”
Tiền Lai vẫn mắng, Phương Anh vội : “Là sơ suất, quên mất nấu ăn cũng cần tài năng, tưởng Cường thể làm bếp trưởng vì chút thiên phú, nào ngờ chẳng tí nào?”
“Không .” Tề Cường tự : “Tôi làm một tháng, cô là đầu tiên ăn do nấu! Vợ còn ăn !”
Anh nấu ăn ở nhà, thậm chí bước bếp.
Phương Anh…
“Vậy ai học?” Cô những còn .
Cô đến để kiếm tiền, làm công sức!
Kéo mì cả buổi chiều, tay cô đau mỏi lắm .
Tiền thể hưởng, cô tuyệt đối làm!
À, đừng nghĩ bậy, cô loại đó!
Phương Anh Lý Thúy, Lý Thúy lắc đầu: “Tôi cũng thiên phú nấu ăn, bắt tập từ năm 10 tuổi, giờ bà bỏ cuộc .”
Thế là Phương Anh cũng bỏ qua Lý Thúy.
Cô Phong Tả và Phong Hữu, phát hiện hai vẻ háo hức thử sức.
Phong Tả: “Trước đây chúng nấu ăn bao giờ.”
Phong Hữu: “ chúng thử.”
“Được, thử .”
Người rửa bát rửa rau trở thành… Tề Cường.
Phương Anh bắt đầu dạy Phong Tả và Phong Hữu nhào bột, vê bột, kéo mì.
Hai chơi thích thú vô cùng!
Chẳng chơi bùn ? còn độ dẻo, thể nặn tròn nặn dẹp, kéo thành sợi!
Hai thiên phú, mì kéo đầu tuy đều, nhưng bán .
Được , cô ăn một mà~~~
Phương Anh bắt đầu chiên dầu ớt.
Cô chuẩn trộn vài món rau trộn.
Cách cô trộn rau trộn đúng là đỉnh cao.