Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 17: Không gian thay đổi lớn
Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:55:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tài năng của Phương Dung tập trung nấu ăn, còn nghệ thuật và thời trang thì năng khiếu, nhưng cô hiểu rộng, nếu sáng tạo thì chép theo mẫu vẫn .
Cô cầm bút vẽ :
“Thầy ơi, em kiểu , dáng chữ A, hẹp rộng, phồng lên mà ôm sát…”
Cô vẽ một chiếc áo “doll shirt” nơ.
Thực áo doll bây giờ , đúng như tên gọi, là dành cho trẻ con!
Nghe , thợ may lập tức hiểu, hình Phương Dung, gật đầu:
“Cô ý tưởng, phát huy điểm mạnh, che khuyết điểm.”
Thợ may từng may áo doll cho lớn, cũng thấy lớn mặc, hôm nay thử xem .
Dù thì tiền và vải đều do Phương Dung chi trả.
Kiểu cô vẽ đơn giản, dễ may, tay nghề thợ may giỏi, gần như là “thước đo mực nước”, phóng tay cắt vải, dùng máy may ghép .
Cuối cùng là ủi một lượt.
Một chiếc áo dài màu đỏ rượu, n.g.ự.c nơ màu xanh sẫm bằng vải lụa, thành.
Chiếc nơ to bằng lụa thật, buông dài, trông bay bổng ôm dáng, năng động đáng yêu.
Thợ may bản vẽ sơ sài nhưng sản phẩm tuyệt , với Phương Dung:
“Đồng chí, cứ may quần áo ở chỗ !”
Ông bất ngờ nảy cảm hứng!
Phương Dung cũng hài lòng với tay nghề thợ may, miệng liên tục đồng ý.
Trong gương, hình vạm vỡ của cô che giấu hảo, chỉ lộ gương mặt xinh xắn, tinh tế, mũm mĩm một chút.
hiện nay thích kiểu mặt ! Gọi là “ phúc khí, vượng phu”!
Cô may thêm một chiếc quần bút chì màu đen.
Rồi sang cửa hàng giày bên cạnh, mua đôi bốt cao màu đen.
Cuối cùng đến tiệm cắt tóc đối diện, cắt bớt mái tóc dài tới eo!
Cơ thể cô khỏe, mái tóc khô xơ, vàng cháy, thật , chỉ là theo trào lưu để dài.
Giờ cắt bớt hai phần ba, phần còn cô thả lỏng, tết , chạm ngực.
Rồi đội băng lụa màu xanh sẫm do thợ may tiện tay làm, buộc nơ nhỏ, phối cùng nơ áo, buông ngực, hài hòa, càng hơn.
Phương Dung bước khỏi tiệm tóc, ngay lập tức khác hẳn lúc mới đến.
Trước đây khỏi nhà ăn, dạo, chẳng ai để ý, nếu cũng chỉ hình vạm vỡ của cô.
Giờ thì khác hẳn, hầu như đều ngoái !
Phụ nữ quần áo cô mặc, đàn ông mặt cô.
Phương Dung thật , từ nhỏ là cô bé xinh xắn yêu thích, 15 tuổi cao ráo, phát triển theo hướng hấp dẫn tuổi thiếu niên.
Rồi kế cho uống thuốc tăng cân…
Phương Dung trở về nhà, Lin Tú mở cửa, thoáng qua, kinh ngạc nhận !
Phải tới khi Phương Dung lên tiếng, cô mới phản ứng .
“Nhà đổi khóa, thì kế Lý họ thể về bất cứ lúc nào, khỏi ăn trộm gạo bột của chúng .” Phương Dung .
Lâm Tú… ừm, chắc đến mức đó chứ? Như quá mất mặt .
cô liền đáp: “Được, sẽ để Đại Kỳ mua ngay.”
“Ừ.” Phương Dung lập tức lôi 5 đồng từ túi đưa cho cô:
“Mua 5 ổ khóa, tất cả các cửa, bếp cũng thêm một ổ.”
Lâm Tú do dự nhận, : “Tôi giờ sổ tiết kiệm.”
Theo lý, 200 đồng trong sổ tiết kiệm thuộc về , dùng tiền đó hợp lý hơn.
“Rút tiền phiền quá, cầm , em quản tiền, kiếm tiền, cả nhà cùng tiêu.” Phương Dung .
Lời thật thà, thẳng thắn làm Lâm Tú trong lòng thấy ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-17-khong-gian-thay-doi-lon.html.]
Nhìn lên xem Phương Dung như biến thành một con khác, xinh đến mức khó nhận , cuối cùng cô cũng hiểu : hóa trai cô mù mắt, mà là “mắt như vàng ròng”!
Phương Dung trở về phòng, suốt cả đường khiến Lâm Kỳ và Lâm Ngọc đều ngạc nhiên hết hồn.
Cô đóng cửa , khúc khích một hồi lâu, chiếc gương to làm điệu cả nửa buổi mới bình tĩnh , đó lẻn trong tủ, bước gian.
Rồi ngay lập tức cô sững sờ.
Không gian đổi !
Trước đây rìa sương mờ mịt giờ biến thành bầu trời xanh, mây trắng, biển xanh núi biếc.
Một bên gian biển rộng, xa xa cô thậm chí thể thấy tiếng sóng vỗ.
Ba phía còn là những ngọn núi chọc trời, trùng điệp nối tiếp, mãi thấy cuối.
Cô đột nhiên lo lắng trong núi thú dữ…
Nhìn xuống mắt, khu gian 10 mẫu cũ của cô còn, chỉ còn giếng nước trong gian vẫn nguyên vẹn.
Sau giếng là một căn nhà tranh, mặt là một thung lũng bằng phẳng, cũng rộng 10 mẫu.
nó tự đất, trông là thể canh tác ngay! Không còn làm chậu trồng cây từ bên ngoài nữa!
Phương Dung phấn khích cẩn thận nếm thử nước giếng gian, nước ngọt hơn, trong lành hơn, uống xong cảm thấy thoải mái hơn!
Cô chỉ dám uống một ngụm dám uống nữa, sợ nếu vệ sinh kịp, cũng sợ bản đổi quá nhanh trong một ngày khiến khác thấy lạ.
Cô tiến đến cửa nhà tranh, cẩn thận mở cửa gỗ, ngay lập tức phát hiện bên trong là một kho chứa đồ khổng lồ, thấy cuối.
Sàn nhà vẫn là sàn mà cô quen thuộc trong gian cũ, những kệ đựng đồ cao mà cô từng mua vẫn xếp cạnh cửa, chỉ chiếm một phần nhỏ.
Vậy là vòng tay mới biến thành núi biển, vòng tay cũ biến thành kho chứa đồ?
Phương Dung vui mừng chạy quanh gian, kiểm tra những đổi cụ thể.
Trong rừng núi xung quanh thung lũng chắc động vật, cỏ cây im lặng, cô thấy dấu vết của côn trùng thú dữ.
Cô dám sâu , mà bãi biển.
Trước mắt là biển xanh ngắt bất tận, cùng một bãi cát trắng!
Nước biển mặn, bãi cát cũng vỏ sò cá nhỏ.
Thế giới phần kỳ lạ, nhưng khiến cô yên tâm hơn.
Không sinh vật khác càng , cô sợ trong biển núi đột nhiên xuất hiện một con quái vật to!
Sau khi kiểm tra thêm một hồi, phát hiện gì mới, Phương Dung về thung lũng giếng nước, chọn một góc, dùng ý niệm điều khiển những cây khô trong kho.
Hóa cô thể dùng ý niệm để sắp xếp thứ trong gian.
Nếu , mấy cái kệ cao cô trèo lên, dù thang cũng vô dụng, lúc đó cô chỉ còn làm quản lý kho trong gian suốt ngày thôi.
Cô thử dùng ý niệm nhổ cỏ… nhưng .
Trên thung lũng bây giờ mọc đầy cỏ dại đến ngang gối, trông khác gì ngoài đời, chủ yếu là cỏ đuôi chó và cỏ trắng, xen lẫn đủ loại rau dại: bồ công , rau đắng, cải dại, còn mấy chấm đen gì đó.
Phương Dung hít một thật sâu, giữ bình tĩnh, khỏi gian, tìm xẻng và cuốc ở kho đồ.
Nhà phía biến thành vườn rau, nhà Lâm thiếu dụng cụ nông nghiệp.
Lâm Kỳ đang tiếp tục dọn dẹp khu vườn, thấy Phương Dung đến liền sáng mắt:
– “Đại嫂, chị đến trồng dưa ?”
Phương Dung…
– “Đại Kỳ, với dưa bí mật gì mà thích dưa thế?”
Đứa ngây thơ Đại Kỳ hiểu cô đang trêu, ngơ ngác đáp:
– “Dưa ngon ? Tớ thấy trong tất cả các loại rau, dưa là ngon nhất, mùi thơm tự nhiên, cần chế biến cũng ngon! Cái khác thì đắng nhách hoặc nhạt nhẽo.”
Phương Dung hiểu , nấu ăn của Lý Mai Hoa đúng là khó ăn! Những món bình thường cũng thể khiến cô nấu vị đắng nhách, nhạt như giấy, nhắm mắt cũng đang ăn gì.
Phương Dung lôi 2 đồng còn trong túi :
– “Đi mua hai cân thịt, tối nay chúng gói bánh bao, mua xong để đó, đừng động , tự gói.”
Đại Kỳ “xù” một cái lao tới, giật lấy tiền biến mất.
Còn gì bằng dưa nữa, vẫn là bánh bao ngon hơn!