Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 14: Bố, bố trả giúp con nhé?
Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:55:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Dung tất nhiên đồng ý.
Bởi nếu đồng ý quá nhanh, Phương Vân sẽ lập tức đổi ý, đòi gấp đôi hoặc gấp ba giá tiền.
Việc đổi ý định như với cô chẳng hề thành vấn đề.
Phương Dung liền tranh luận lý lẽ, mặc cả, kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai bên thống nhất: định giá nữa, Phương Dung sẽ trả cho Phương Vân mười nghìn tệ, trả hết trong ba năm.
Nếu chiếc vòng giá trị hơn mười nghìn, thì xem như Phương Vân nhường chị.
Nếu đáng mười nghìn, thì coi như đây là khoản bồi thường của Phương Dung cho chị.
Thực , chiếc vòng về màu sắc và loại đá cũng đạt tới mức “thủy thủy xanh hoàng đế” (loại đá quý cực hiếm), Đường Trinh lén tìm định giá, hiện chỉ năm đến sáu nghìn tệ.
Mà đó, chính cô thòng thêm lời khiến Phương Vân đòi một vạn.
Phương Vân kế thực thiện ý gì với cô, nên cũng thuận theo dòng nước mà làm.
Hôm nay nếu Phương Dung cưới Lâm Minh, cô chỉ cần lấy nửa tiền chiếc vòng là , nhưng vì Lâm Minh, cô quyết định lấy trọn mười nghìn!
Phương Dung “ ép buộc” một tờ giấy nợ cho Phương Vân.
Cầm tờ giấy lên, Phương Vân xem qua thấy , nhét túi, nhấc m.ô.n.g luôn, chẳng thèm Phương Dung một .
Phương Dung , chị gái quen thuộc xuất hiện, đúng kiểu mối quan hệ kiếp của họ.
Kiếp cô từng thực sự ghét chị gái , vì ngoài việc hắt hủi, thỉnh thoảng đánh , chị cũng hại cô đến mức chết.
Không giống Đường Trinh và Phương Thiên!
“Đi cẩn thận nhé, chị, rảnh thì qua nhà em chơi! Em làm đồ ăn ngon đãi chị!” Phương Dung gọi.
Thói quen làm ăn dạy cô, hòa khí sinh tài, đối với kẻ lật bàn ăn cô vẫn thể .
Tất nhiên, chuyện thế nào, thì để chuyện tính.
Phương Vân tưởng cô đang cố khoe phận mới, chồng mới, nhà mới, liền liếc cô một cái, nhanh hơn.
Phương Dung giơ tay, chẳng quan tâm, chẳng hề đau ngứa.
Cô sang Phương Đức, đang xem:
“Bố, , đây là của hồi môn con cho con, con còn tự giấy nợ, là chuyện coi như con tự đóng hồi môn cho chính .
“Hay là bố giúp con trả ? Như mới coi là bố đóng hồi môn cho con!”
“Khụ khụ khụ khụ!” Phương Đức lập tức ho mạnh! Việc hai chị em các con, đổ lên đầu bố thế !
“Bố, con giải thích cho bố ...”
“Đủ ! Hôm nay chỉ giải thích tới đây thôi, đừng nữa!” Phương Đức .
Phương Dung mặc kệ, lời , ai cản .
Lâm Viễn Sơn , ông cũng .
“Bố thấy , chiếc vòng là của con, tiền là bố đóng, coi như cả hai đều đóng hồi môn cho con! Mẹ con ở trời thấy, chắc chắn cũng vui lắm.”
Phương Đức lập tức im lặng, mắt đỏ.
Phương Dung lẹ nhàng xuống đất, lắc đùi ông:
“Bố~~~ Bố lấy con gái mà bỏ đồng nào , bắt con tự giấy nợ ~~ Vậy bố còn mặt mũi mà ngẩng lên hả~~”
“Được ! Bố trả!” Phương Đức xoa xoa cánh tay, chữ “bố” thật là ngứa tai.
“Nhấc lên nào, càng lớn càng trẻ con, hồi nhỏ còn chẳng mè nheo thế !” ông chê.
kỹ, khóe miệng ông vẫn nhếch lên.
Phương Dung giật , ngờ Phương Đức đồng ý, còn đồng ý nhanh như .
Đây là mười nghìn tệ, tiền năm 1974, chứ năm 2024.
Bố cô bây giờ là một lãnh đạo nhỏ, nhưng lương tháng mới hơn hai trăm tệ, mười nghìn tệ là lương của ông trong năm năm.
Phương Dung ngẩng đầu, quả nhiên thấy Đường Trinh mặt đen giấu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-14-bo-bo-tra-giup-con-nhe.html.]
Chuyện gì thế? Sao biến mười nghìn thành việc của cô ?! Giá mà gợi ý cho Phương Vân thì !
“Bố, kìa, kế vui .” cô .
Phương Đức cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt còn tệ hơn cả Đường Trinh.
Một đặc điểm khác của những ông trụ cột gia đình theo chế độ phong kiến còn sót là: cực kỳ ghét lừa dối!
Nhìn , ông thấy như một kẻ ngốc, khác xoay vòng, về bản chất là vì sĩ diện.
Người sống dựa mặt mũi, cây sống dựa vỏ, Phương Đức sống cực kỳ coi trọng danh dự.
Phương Dung chẳng màng đến việc hai sẽ cãi vã , dù hôm nay cũng thể giải quyết .
Cô lắc đùi Phương Đức:
“Bố, ngày mai con sẽ đến cơ quan bố, phát kẹo mừng cho các chú, các bác, các cô! Nhân tiện cho họ bố đóng cho con mười nghìn tệ hồi môn nhé! Lúc đó chắc bố sẽ tỏa sáng lắm!”
Sự chú ý của Phương Đức lập tức kéo về, liền :
“Đừng bậy, vốn chỉ là giấy nợ thôi, còn trả góp nữa, mà tưởng giàu thế nào! Lãnh đạo hiểu lầm tiền nguồn gốc chính đáng thì c.h.ế.t mất!”
Người địa vị như ông, khoe giàu là tự sát.
Chủ yếu là giả vờ giàu, c.h.ế.t thật là oan uổng.
“Bố, bố sai , bức tường nào thấm gió, chuyện sớm muộn cũng sẽ lan , bố giấu giếm càng vấn đề! Phải ngay bây giờ, lập tức, rõ với lãnh đạo và đồng nghiệp, con là hợp lý nhất.”
Phương Dung :
“Và cách nhất là từ nay, lương hàng tháng của bố cứ để chị con nhận, như mới minh bạch, trong sạch.”
Phương Đức lập tức chìm suy nghĩ, ánh mắt Phương Dung càng sáng, tự hỏi: chuyện từ khi nào? Con gái ông thông minh đến !
Cũng đúng, hồi nhỏ học giỏi, năm nào cũng nhất! Chỉ là hai năm nay sa sút thôi.
Trong lòng ông đồng ý với đề nghị của Phương Dung, nhưng miệng vẫn :
“Đã chia tay Lâm Hồng, còn lấy chồng, thì những tháng còn học thật ! Khi thi nghiệp, thi đạt điểm cao, đừng để cuối lớp mà mất mặt.”
Phương Dung sửng sốt:
“Con khi nào cuối lớp hả? Tháng thi con còn nhất khối, hơn thứ hai 50 điểm. Không tin bố cứ đến trường hỏi, bảng đỏ còn dán ngoài cửa kìa.”
Cô càng béo, học càng giỏi! Chỉ như mới lấy một chút tự tin.
Ánh mắt Phương Đức thoáng sắc, liền chằm chằm Phương Thiên và Đường Trinh!
Hai đều cúi đầu, dám ông.
Hai năm nay, Phương Dung né ông, ông hỏi Phương Thiên về kết quả học tập của con, Phương Thiên lúc nào cũng ấp úng, ngượng ngùng!
Hoặc : “Thầy bảo, con gái học cấp 3 sa sút là bình thường mà!”
Đường Trinh thì : “Con gái lớn , yêu, tâm trí để hết yêu. Học kém cũng kệ, nghiệp là cưới mà!”
Ông nghĩ đây?
Phương Dung lập tức hiểu , là mấy âm thầm làm trò lưng.
No wonder kiếp , trong hai năm đó, ánh mắt bố mỗi cô đều đầy chê bai. Hóa chỉ chê vóc dáng, mà còn vì kết quả học tập, khiến ông mất mặt.
Cô càng thêm dầu lửa:
“Bố, ai con học kém? Từ khi lên cấp 3, tháng nào con cũng nhất khối! Mỗi thi điểm cao hơn ! Thầy còn khen, nếu hủy thi đại học, con thể trở thành thủ khoa quốc!”
Phương Đức mặt biểu cảm, đây là dấu hiệu ông thật sự giận.
Kiếp Phương Dung từng thấy ông biểu hiện như nhiều , lập tức rút lui, để chiến trường cho ông tự tung tự tác.
cô thể thêm chút dầu!
Phương Dung mặt Đường Trinh, mở lòng bàn tay:
“Mẹ kế, đưa con chút tiền, con mua hồi môn. Những món lớn cần, nhưng quần áo, kẹo, đồ dùng sinh hoạt thì nhà gái chuẩn chứ? Ngày mai con còn đến cơ quan bố chơi nữa!
“Từ nhỏ đến lớn, mỗi tháng chỉ cho Phương Thiên và Phương Yên 5 tệ tiền tiêu vặt, còn con 1 tệ, lúc còn chẳng , giờ con còn tiền mua kẹo nữa!”
Đường Trinh tức giận đến run .