Toàn Tô Tô căng cứng, trách móc: “Y tá tối còn kiểm tra phòng đó.”
Kiều Dân Tây bật trầm thấp.
“Không ai kiểm tra phòng thì em sẽ đồng ý cho ?”
Tô Tô giờ thông minh hơn, tỏ bộ dạng “ làm gì thì làm , dù em cũng chẳng phản kháng nổi.”
Kiều Dân Tây rõ, cô là đang nuông chiều .
Cái gọi là phản kháng chỉ mang tính tượng trưng, chẳng qua cô còn thấy ngượng ngùng, nhất là khi nghĩ tới những lời cay nghiệt từng , nay sang tình cảm gắn bó, thật sự chẳng mặt mũi nào.
Anh đây cũng sĩ diện như , luôn cho rằng bản tuyệt đối thể biến thành loại “ một đằng làm một nẻo”.
Kết quả bây giờ mặt tát cho “bốp bốp”.
Anh thể yêu Tô Tô chứ.
Tình yêu nảy sinh theo thời gian, giống như m.á.u thịt mọc từ xương cốt. Lúc vui vẻ thì bỏ qua, nghĩ rằng nó chẳng đáng gì; nhưng khi chịu tổn thương nặng nề mới nhận , hóa thể thiếu .
Kiều Dân Tây chằm chằm Tô Tô hồi lâu, tiếp tục quậy nữa. Trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc, như thể chỉ cần thêm một là sẽ vơi bớt một .
Tô Tô ngược càng thêm lúng túng: “Anh cái gì ?”
Giọng cô mềm mại, như làm nũng.
Kiều Dân Tây mà vui, áy náy: “Em trách … vì chữa bệnh cho em?”
Tô Tô nghĩ thông suốt.
“Nếu khi còn thể lo nghĩ nhiều chuyện như , thì làm nhận thích em .”
Anh vùi mặt n.g.ự.c cô, thở dài khe khẽ: “Là ngu dốt.”
Những năm qua chỉ ham một cô, điểm dừng duy nhất cũng chỉ cô. Thân thể từ lâu đưa quyết định “một đời một kiếp, một đôi ”, thế mà tư tưởng chậm chạp tỉnh ngộ muộn màng.
Tô Tô để mặc ôm một lúc nhắc nhở: “Muộn , nên ngủ , buông nào.”
Kiều Dân Tây ngẩng đầu, hôn khẽ lên môi cô, giọng dụ dỗ: “Anh bảo y tá kê thêm giường, em ngủ với nhé.”
Tô Tô đỏ mặt: “Anh còn nhờ làm chuyện như cơ .”
“Có gì , chúng là yêu, ngủ chung là chuyện bình thường.”
Có đôi khi Tô Tô thật sự mong vẫn là câm.
Như thế, cô thể dùng im lặng để phản bác .
bây giờ thể chuyện, cô chẳng lời ngược lòng , thế là mặt đỏ bừng, xuống giường.
Kiều Dân Tây nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Đi ?”
“Em lấy nước nóng, để lau .”
Lúc nãy thuốc, quần áo ướt hết .
Cô lấy nước về giúp lau sơ , đổi một bộ đồ bệnh nhân mới.
mới hôn hôn chạm chạm, phản ứng. Tô Tô vội vàng kéo chăn đắp lên, song chăn vẫn còn đội thành một cục nhỏ.
Cô rúc mặt n.g.ự.c , hiểu liếc xuống .
Kiều Dân Tây ánh mắt chọc đến tim giật giật: “Muốn lấy xem ?”
Tô Tô kiên quyết chịu.
Cô chỉ hỏi: “Anh làm việc bên ngoài, từng tìm bao nhiêu phụ nữ?”
Kiều Dân Tây đáp: “Không đếm nổi, nào cũng phụ nữ uống rượu cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-642-no-co-the-phun-ca-ngay.html.]
Khuôn mặt Tô Tô lập tức mất hết sắc hồng.
Cô lẳng lặng tháo máy trợ thính xuống, định rời giường.
Kiều Dân Tây bật , kéo cô , giúp đeo máy: “Chỉ để khuấy động khí thôi, em cũng thấy , ngoài ôm thì chẳng làm gì.”
Tô Tô khó chịu: “Anh sờ qua .”
Anh nghẹn họng, yết hầu lên xuống.
“Anh sờ bên trong.”
Tô Tô tin: “Anh còn tiểu lên .”
Kiều Dân Tây lập tức xụi lơ.
dù trong lòng rối loạn, vẫn giữ vẻ bình thản: “Đó sờ , chỉ chạm tới đùi thôi.”
Tô Tô hừ lạnh.
Cô chua xót, nhưng đối diện cách tính toán, đành lưng giận dỗi.
Anh thấp giọng cam kết: “Sau sẽ phạm cái sai ngớ ngẩn nữa. Nếu , em đánh gãy chân .”
Tô Tô giả vờ .
Anh bổ sung: “Đánh gãy chân thứ ba của cũng .”
Tô Tô vốn chỉ định làm lơ, kết quả nhắm mắt thì thật sự ngủ .
Kiều Dân Tây chờ mãi thấy cô đáp lời, sang thì cô say giấc từ lâu, nhịn khẽ .
Anh mặc kệ cơn đau thể, ôm chặt cô lòng.
Có bên cạnh, Tô Tô luôn ngủ một giấc yên bình mộng mị.
…
Sáng hôm , cùng ánh nắng gọi Tô Tô tỉnh dậy, còn một cảm giác tê dại khó tả.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, liền bắt gặp Kiều Dân Tây đang vùi đầu n.g.ự.c .
Phòng bệnh sáng bừng, hành động xa của rõ mồn một. Tô Tô vốn định ngăn , nhưng khi tay đưa , chỉ ôm chặt hơn. Bị hầu hạ đến thoải mái, cơ thể chẳng chịu lời lý trí nữa.
Anh hạ miệng mạnh mẽ, khiến khóe mắt Tô Tô rưng rưng: “Kiều Dân Tây… đau…”
Anh ngẩng đầu, cúi mắt , ánh nóng bỏng.
Cô trông đáng thương bao, y hệt dáng vẻ lóc ngày .
Tô Tô kéo vạt áo, nghẹn ngào: “Sao dữ .”
Anh dùng môi lướt qua tai cô, giải thích nguyên do.
Tô Tô mặt đỏ bừng: “Em , thứ đó .”
Anh cong môi: “Vậy tại ngọt?”
“…”
Chưa đủ, đà xem nơi khác.
Tô Tô dám chọc giận , cũng chẳng để toại nguyện, bèn mở ti-vi, tìm kênh phong cảnh.
“Nhìn .” Tô Tô đặt điều khiển xuống.
Kiều Dân Tây dõi theo hình ảnh màn hình, chậm rãi chớp mắt.
“Đây là gì?”
“Đài phun nước, chẳng thích xem chỗ phun nước . Nó thể phun cả ngày, thế nào cũng .”