Đừng Hành Nữa! Ông Trùm Đang Theo Đuổi (Mục Cửu Tiêu-Lâm Tích) - Chương 623: Cô ấy với tôi không còn liên quan gì nữa

Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:23:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hành động của Tô Tô tiêu hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng mà Kiều Dân Tây dành cho cô.

Anh vốn dĩ chẳng thích xử lý chuyện tình cảm cá nhân. Lần Tô Tô bỏ trốn, vòng vèo hết tới khác mới lôi cô về, kết quả cuối cùng thấy cô ở phe đối lập, còn cùng Diệp Tranh chọc tức .

Cơn giận bùng lên, ngược khiến Kiều Dân Tây trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Anh nhặt chiếc trợ thính đất, hỏi:

“Không cần nữa, ?”

Tô Tô chớp mắt, chằm chằm .

Kiều Dân Tây lập tức ném thẳng chiếc trợ thính xuống bể bơi, giọng băng lãnh:

“Không cần thì thôi. Anh cũng chẳng tiếp tục lãng phí tình cảm và sức lực lên em nữa. Đã thì cho em . Trời cao biển rộng, nơi để tiểu thư Tô Tô cô phô diễn tài năng. Ở đây… chứa nổi một vị Phật sống kiêu ngạo như em.”

Ánh mắt Tô Tô dừng ở đáy bể nước trong veo.

Kiều Dân Tây hiếm khi dùng lời đe dọa, rõ ràng hôm nay cô chạm đúng nghịch lân của . Bây giờ thực sự cần cô nữa.

Bảy năm yêu thầm, đến khoảnh khắc xem như dấu chấm hết. Trái tim cô vẫn nghẹn đau đến mức khó thở, nhưng cú sốc , nhiều hơn là cảm giác… giải thoát.

Tình yêu vốn nên là đôi bên tình nguyện, chứ dùng sự ngoan ngoãn để đổi lấy chút thương hại ngắn ngủi.

Anh cũng sai, thế giới rộng lớn thế , tại tự nhốt trong vòng tay Kiều Dân Tây?

Thật sự quá đáng thương.

Tô Tô chậm rãi ngẩng Kiều Dân Tây, tuy rơi nước mắt, nhưng khóe mắt đỏ hoe, mỏng manh đến chua xót. Bộ dạng rơi mắt giống như sự khuất phục yếu ớt.

Cơn giận của Kiều Dân Tây cũng theo đó vơi quá nửa.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần dính tới cô, cảm xúc của luôn mất kiểm soát. Thương xót và bực dọc phiên dằn vặt, khiến cảm thấy bất lực.

Dù lòng mềm , nhưng cơn giận tắt, cứng nhắc :

“Anh cả trăm cũng bằng để em ăn một đau. Đã rõ về Diệp Tranh như thế, cho em cơ hội thấy bộ mặt thật của .”

Tô Tô rõ hết từng câu, nhưng vẫn đoán ý chính.

Nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt đầy bất mãn của còn sắc bén gấp trăm lời . Nghe rõ, cũng chẳng còn ý nghĩa.

Cô yên lặng đợi xong, hỏi:

“Vậy chúng … kết thúc ?”

Cô dựa dẫm quá lâu, mối quan hệ vốn chẳng giao dịch, nhưng cuối cùng vẫn là cô mắc nợ . Hỏi rõ ràng thì hơn, tránh dây dưa.

Kiều Dân Tây thấy cô hỏi , chỉ cho rằng cô ngang ngạnh, khinh thường lạnh:

“Anh những lời đó, em chữ nào hiểu ?”

Đôi mắt Tô Tô khẽ rung động, gật đầu.

làm thủ ngữ thêm một câu: “Cảm ơn.”

Chỉ hai chữ , gương mặt Kiều Dân Tây liền lạnh xuống từng tấc một.

Tô Tô chính là khả năng – chỉ một động tác nhỏ cũng đủ chạm trúng điểm bùng nổ trong lòng , khiến chẳng hiểu nổi tại phát hỏa.

Khi rời , Tô Tô còn chuyển khoản một triệu cho Kiều Dân Tây.

Đó là tiền Diệp Tranh đưa, cô trả cho Kiều Dân Tây cũng chỉ như vá víu tạm bợ, nhưng cô quan tâm nữa. Cô chỉ mau chóng thoát khỏi nơi , tránh xa đàn ông .

Trả tiền xong, cô xé nợ khế, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Sau đó dứt khoát lưng bỏ .

Bước cửa khách sạn, Rola là đầu tiên thấy, ngẩn :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-623-co-ay-voi-toi-khong-con-lien-quan-gi-nua.html.]

“Ông chủ để cô một ?”

Minh Tín cũng cảm thấy .

Hai hiếm khi nghĩ cùng một hướng, liếc một cái, đồng loạt tìm Kiều Dân Tây.

Lúc Kiều Dân Tây vớt trợ thính lên.

Quần áo ướt đẫm, lạnh buốt dính sát da, nhưng chẳng mấy để ý, chỉ nhíu mày chằm chằm vật trong tay, thoáng chốc như lạc trong suy nghĩ.

Tô Tô mới sực nhớ – cô vốn những gì .

Trong lòng bỗng thoáng dâng lên chút may mắn khó hiểu, nhưng nhanh tan biến.

thì chứ? Dù gì cũng mất .

Cô đúng là chọc tức c.h.ế.t mới cam tâm.

Rola thấy trợ thính, thấy tờ nợ khế xé, khỏi cần đoán cũng hai cãi .

nhịn lẩm bẩm:

“Ông chủ, thiên vị cô quá . Cô chọc giận như thế, mà cũng chẳng đá cô , chỉ đá thôi.”

Kiều Dân Tây lạnh lùng liếc cô một cái.

Minh Tín bước lên, :

“Ông chủ, tiểu thư Tô ngoài một nguy hiểm, để tìm cô ngay.”

Kiều Dân Tây siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lẽo vô tình.

“Cô với còn liên quan gì nữa. Các chỉ cần làm bổn phận của , chuyện khác đừng xen .”

Tô Tô một đêm ở quán ăn nhanh mở 24/24.

Có lẽ vì khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng gỡ bỏ, nên một đêm trắng ngủ cô cũng chẳng thấy quá mệt. Sáng sớm còn mua một bữa sáng phong phú, chậm rãi thưởng thức.

tinh tế, khoa học như những gì Kiều Dân Tây sắp xếp, nhưng mang hương vị khác, khiến cô ăn đến sạch sẽ, sót miếng nào.

Khi nuốt xong miếng cuối cùng, Diệp Tranh xuống đối diện.

Tô Tô giật , theo bản năng dựng lên sự cảnh giác.

Diệp Tranh bật :

“Tôi đây ít nhất mười phút , bây giờ em mới sợ , chẳng muộn ?”

Tô Tô ngờ chỉ bằng dáng vẻ của cũng đoán suy nghĩ trong lòng, đành gượng , lắc đầu hiệu .

Thấy cô đeo trợ thính, Diệp Tranh cũng nhiều, chỉ lấy một hộp kẹp màu đen đặt mặt cô.

Tô Tô mở , ngạc nhiên phát hiện bên trong là bộ giấy tờ tùy của .

Cô vốn định hỏi vì , nhưng nghĩ tới phận của Diệp Tranh, chuyện đối với chỉ là tiện tay. Vậy nên cô chỉ khẽ lời cảm ơn, còn rõ sẽ nhanh chóng trả tiền đưa.

Tô Tô tò mò: “Anh làm tìm ?”

Thực , từng cử động của cô đều trong tầm mắt của Diệp Tranh. Cô ở đây cả đêm, chắc chắn quan hệ của cô và Kiều Dân Tây rạn nứt, mới quyết định xuất hiện.

thể thật ?

Diệp Tranh gõ chữ điện thoại:

“Tôi mơ thấy em cầu cứu . Tỉnh dậy liền đoán em thể gặp chuyện, nên đến quanh khách sạn tìm… quả nhiên gặp em.”

Loading...