Rola cũng ngờ gặp Tô Tô ở nơi .
Cô theo Kiều Dân Tây lăn lộn, làm gì chuyện trong sạch, những trò ép sa bùn nhơ thế , cô thấy quá nhiều, sớm quen.
Thế nhưng, Tô Tô thì khác.
Cô từng thấy Kiều Dân Tây cưng chiều Tô Tô như báu vật. Dạo gần đây vì hai giận dỗi, cô mới kéo làm bia đỡ đạn, mấy suýt hành hạ đến mất mạng.
Tô Tô xuất hiện ở đây, chắc chắn là vấp ngã ngoài ý . Còn cái ông chủ ngốc nghếch , tám phần mười là hề . Với tính cách của Kiều Dân Tây, cho dù thật sự cần Tô Tô nữa, cũng tuyệt đối để cô rơi tay đám cặn bã . Bởi đó chính là điều tối kỵ của kẻ đầu.
Chỉ trong chớp mắt, Rola cân nhắc rõ ràng chuyện, ánh mắt thoáng lóe lên tia tính toán.
Lúc , Tô Tô đang ép buộc cùng lão đàn ông , gương mặt trắng bệch, mắt rưng đỏ.
Rola nhấc ly rượu, bước tới uốn éo vòng eo, giọng điệu ngọt lịm:
“Ôi, ông Vương, mỹ nhân nào mà khiến ông mê mẩn đến thế ?”
Bị tình địch bắt gặp, Tô Tô hổ cúi gằm mặt.
Rola khẽ nâng cằm cô lên, làm bộ xem xét, nhân cơ hội trao cho Tô Tô một ánh mắt ngầm.
Tô Tô khẽ run, mắt mở to, tim đập loạn nhịp. Cô chắc hiểu hàm ý trong mắt Rola . Dù thì, khác với cô – chỉ từng chịu đau khổ đúng một khi mất sự trong trắng – Rola là kẻ qua huấn luyện chuyên nghiệp, giao tiếp bằng ánh mắt chẳng hề khó.
giờ tình huống cấp bách, Rola cũng chẳng thời gian nhiều.
Cô giả bộ đánh giá kỹ lưỡng, bật khanh khách:
“Gương mặt nguyên bản, giống hệt Minh Tinh tivi, khó trách ông Vương cũng tự đến đón .”
Ông Vương nheo đôi mắt tam giác, phẩy tay khó chịu:
“Thế thì còn mau tránh ?”
Rola giả vờ ôn hòa:
“Gấp gì chứ? Đẹp thế , chắc cũng từng qua tay nhiều . Ông sợ bệnh ?”
Ông Vương sang hỏi gã xăm trổ:
“Có kiểm tra ?”
Tên sững , gãi đầu ngượng ngập:
“Chuyện … thật sự …”
Rola lập tức chen lời:
“Ông Vương tin thì để kiểm tra giúp một chút.”
Cô lôi Tô Tô về góc khuất. Ở cách , những kẻ thể thấy nhưng thể rõ.
Không cần khách sáo, Rola trực tiếp đưa tay trong váy Tô Tô.
Tô Tô còn kịp hiểu rõ cô giúp hại, theo phản xạ lập tức khép chặt đôi chân.
Rola liền bật giọng trêu ghẹo thật to:
“Kẹp chặt làm gì thế, để dành sức lát nữa mà kẹp ông Vương!”
Tô Tô tức đến ầng ậc nước mắt.
Rola ghé sát, thì thầm cực nhỏ:
“Tôi theo lệnh ông chủ đến đây. Chờ xong việc sẽ đưa cô ngoài. cô phối hợp với .”
Tô Tô như thấy tiếng trống dồn dập trong tim. Rõ ràng đối phương là tình địch, mà lúc , cô chút nghi ngờ, gật đầu cứng ngắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-611-rola.html.]
Ngay đó, bàn tay Rola quả thật luồn sâu hơn.
Mặt Tô Tô đỏ bừng, vội đẩy mạnh tay cô .
Rola nheo mắt gian:
“Non mịn như thế , khó trách lão đại nâng niu cô đến .”
Tô Tô nghẹn lời, khóe mắt giật giật.
Rola thở dài giả vờ than:
“Cũng khó trách hôm đó chẳng thèm chạm . Có như cô , còn ai lọt nổi mắt nữa chứ.”
Tô Tô sững sờ, đôi mắt mở lớn hơn.
— Không động đến cô ? Ý gì ?
Rola chẳng kịp giải thích, vội ứng phó với ông Vương. Nhiệm vụ quan trọng, cô ưu tiên thành .
Tô Tô tuy mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn xoay chuyển nhanh nhạy. Cô hiểu rõ tính chất công việc của Rola, thể để lộ sơ hở. Bây giờ, cô chỉ còn cách dựa phụ nữ , nhẫn nhịn, tạm thời gạt bỏ phản kháng.
Quay trở bên cạnh ông Vương, dù Tô Tô vẫn cúi gằm mặt, dám thẳng, nhưng rõ ràng ngoan ngoãn hơn.
Ông Vương hài lòng híp mắt:
“Con bé đổi nhanh thế? Cô làm trò gì ?”
Rola cong môi :
“Tôi chỉ bảo, nếu ngoan ngoãn hầu hạ ông, thì lát nữa sẽ hầu cả đám đàn ông trong phòng. Cô chọn thế nào .”
Ông Vương phá lên , vỗ mạnh lên đùi Rola:
“Quả nhiên là cô bản lĩnh!”
Hắn đưa tay ôm lấy eo Tô Tô, giọng dẻo ngọt:
“Nào, rót cho ly rượu , cưng.”
Tô Tô run rẩy, từng động tác đều cứng nhắc như máy. Rót rượu, nâng ly, đưa tận tay.
Ông Vương nhấp một ngụm, bật khoái trá:
“Ngọt lịm như mật ong, bảo bối của ơi.”
lúc , cửa phòng bất ngờ bật mở.
Ánh mắt cùng dồn về phía đó.
Hai vệ sĩ áo đen bước , một trái một , cung kính mở đường cho đàn ông cao lớn phía .
Ánh đèn trong phòng hắt xuống, soi rõ gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Tấm áo choàng dài đen tuyền vắt hờ vai, khí thế bức khiến cả gian phòng im phăng phắc.
Ánh lạnh lẽo lướt qua Tô Tô, dừng nơi bàn tay béo mập đang ôm chặt vòng eo cô.
Khóe môi đàn ông nhếch lên, giọng điệu pha chút mà nguy hiểm rợn :
“Có vẻ tới đúng lúc … quấy rầy cuộc vui của ông Vương chăng?”
Chỉ một cái liếc mắt, cả căn phòng như chìm trong áp lực.
Tô Tô thấy , tim lập tức nghẹn , chua xót dâng lên tận cổ, mắt cay nóng đến nỗi suýt rơi lệ.
Cô vẫn ngỡ sẽ chẳng bao giờ còn gặp Kiều Dân Tây nữa.
Mà khoảnh khắc , giữa khói rượu mịt mùng, cô chỉ thể dán chặt ánh mắt , quên sạch cảnh khốn cùng của bản .