Tô Tô im lặng.
Cô rõ vị trí của , nhưng vẫn Kiều Dân Tây gì đó.
Kiều Dân Tây thở dài nhẹ:
“Tô Tô, làm ăn là thế đấy, những chỗ cần phụ nữ hỗ trợ, đều chơi, chơi là lịch sự, ?”
Tim Tô Tô như rơi xuống vực sâu.
[Vậy thỏa mãn ?] cô chậm rãi dấu bằng tay: [Nhiều phụ nữ thế, thấy đủ ?]
Kiều Dân Tây nắm lấy tay cô.
“Tôi ghét họ, bẩn thỉu, chỉ là việc công đến thật.” Anh hít sâu mùi tóc cô, giọng khàn khàn: “Với em mới thật sự cảm giác, Tô Tô.”
Tô Tô khỏi nghẹn ngào.
Cô yêu lời ngọt ngào của , căm ghét sự giả dối.
Cô Rola là cô gái qua đêm , tối qua cũng về nhà, làm thể “ đến thật”?
Nếu , tắm.
Mùi nước hoa tắm lạ lạ khiến cổ họng cô chua xót, đôi phần buồn nôn.
Cô lấy lý do từ chối : “Em khỏe.”
Kiều Dân Tây hiểu.
Bàn tay vuốt lên đùi cô: “Dùng chỗ khác .”
Tô Tô khép chặt hai chân, phục vụ .
Cô từ chối rõ ràng, còn biểu cảm , khiến Kiều Dân Tây mất kiên nhẫn ngay lập tức.
Anh trầm giọng hỏi: “Không chịu ?”
Tô Tô siết chặt các ngón tay, khớp tay trắng bệch.
Cô thẳng : “Anh tìm khác ?”
Cơn giận trong Kiều Dân Tây bùng lên ngay.
“Tìm khác?” Anh nổi giận hết lời: “Em là ‘đối tác giường chiếu thời gian’ của , em tư cách gì mà yêu cầu ?”
Tim Tô Tô đau nhói.
Hai tay run rẩy: “Ngay cả gái điếm còn ngày nghỉ, ngay cả xin nghỉ cũng ?”
Kiều Dân Tây đôi mắt đỏ vì bướng bỉnh của cô, cảm thấy tức nghẹn ngực.
Mẹ kiếp, rốt cuộc đang làm gì mà phiền phức thế !
Anh dựng mép giường, bực dọc cài cúc áo.
“Sau phép của , đến chỗ làm của tìm .”
Tô Tô úp mặt chăn, mỉa mai nhếch môi:
“Yên tâm, sẽ bao giờ nữa.”
Kiều Dân Tây chuẩn rời thì điện thoại gọi đến.
Rola báo vài điều về hàng hóa, chẳng mấy để ý, chỉ trút giận.
“Cô ở ?”
Rola giọng dịu : “Sao ông chủ Kiều, chúng cần gặp mặt ?”
“Đến gặp .”
“Ở ?”
“Biệt thự Lam Đảo.”
…
Rola vui mừng khôn xiết.
Đi đến nhà riêng của , điều gì sẽ xảy thì cần cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-602-khong-chiu-sao.html.]
Tô Tô ngờ đưa cô về nhà, cửa phòng ngủ mở, Kiều Dân Tây như cố ý để cô thấy, ghế làm việc thường ngày, tháo thắt lưng.
Rola quỳ từ cửa, làm đủ dáng hèn hạ, ôm đùi l.i.ế.m lướt.
Thủ đoạn chiều đàn ông dường như học hẳn, thoải mái đến mức Tô Tô cả đời cũng thể làm .
Cô nhắm mắt , nhưng thể bỏ qua âm thanh.
Sau đó Rola như đẩy ngã, kêu đau, là những tiếng rên rỉ đầy say mê.
Từng tiếng “ông chủ Kiều” vang lên, tiếp đó là từng tiếng “Dân Tây” đầy tình cảm.
Tô Tô tháo trợ thính, thế giới trở yên tĩnh ngay lập tức.
Cô trơ trọi ôm đầu gối, nước mắt chảy ngừng.
Anh từng thích làm ở thư phòng với cô, Tô Tô nhắm mắt , nhớ mệt đến gục lòng cô ngủ, nửa tỉnh nửa mê : “Tô Tô, chúng cứ thế suốt đời .”
Cô thật sự từng tin lời đó.
Không bao lâu trôi qua, Tô Tô dần cạn lòng, co ro giường nhúc nhích.
Trong thư phòng cũng dần im ắng.
Rola thở hổn hển, quyến rũ sàn Kiều Dân Tây.
Anh vẫn ghế, từ đầu đến cuối động đậy, đôi mắt đen như vực sâu, mê hoặc và nguy hiểm.
Rola khinh bỉ :
“Thật nhạt nhẽo. Nghĩ là tới lượt , ai ngờ chỉ là màn diễn, chơi hơn một giờ giường.”
Cô từ bỏ, bò lên đùi : “Ông chủ, em tệ đến , cởi hết mà còn chẳng , chỉ chăm chăm cái cửa .”
Kiều Dân Tây hạ mắt, trong mắt đầy băng giá:
“Mặc đồ lên, cút .”
…
Khi Rola rời , trùng hợp gặp Tô Tô mở cửa .
Cô trang điểm xong, đôi môi đỏ quyến rũ, nháy mắt với Tô Tô:
“Mong gặp , chị em nhé.”
Tô Tô nhạt nhẽo .
Chớp mắt thấy Kiều Dân Tây bước , nửa cơ thể trần, điếu thuốc còn dở nửa.
Anh đôi mắt đỏ sưng của Tô Tô, :
“Thoải mái ? Thích nghỉ quá nhỉ, cho em nghỉ dài hạn cũng .”
Đôi mắt Tô Tô đỏ ngầu, chậm rãi hạ mi.
Cô giơ tay: “Cảm ơn.”
Kiều Dân Tây nghiến chặt điếu thuốc, mặt càng thêm lạnh.
Đêm đó, Tô Tô một trong biệt thự rộng lớn.
Cô ăn chút gì để lấy sức, lên tầng hai, phòng đồ, bắt đầu liệt kê từng món hàng xa xỉ.
Cô đăng lên sàn thương mại, tính toán từng món tiền.
Từng khoản lẻ, cộng với tiền tiết kiệm, cũng tới vài chục triệu.
Đủ để cô sống thoải mái nửa đời còn .
Những ngày tiếp theo, cứ thời gian, Tô Tô đều đóng gói gửi .
Phòng đồ từng đầy ắp đồ, cuối cùng còn một chiếc váy nào.
Chỉ còn vài bộ quần áo và đồ dùng cần thiết, một chiếc vali nhỏ cũng đủ.
Tô Tô thứ quen thuộc mắt, trong lòng như khoét rỗng, đau nhói.
cô vẫn nhớ quyết định của :
Kiều Dân Tây chịu buông tay, thì cô chỉ còn cách chạy.
Chạy cũng , cho đến khi biến mất khỏi thế giới của .