Thực , Tô Tô cuộc sống riêng của Kiều Dân Tây chắc chắn thiếu phụ nữ.
suy đoán và tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác .
Một tiếng trong lòng cô nhắc nhở đừng quan tâm quá nhiều; thấy chỉ khiến bản khó chịu, còn Kiều Dân Tây thì sẽ nổi giận. lúc , đôi chân cô như trộn bê tông, dù cũng thể di chuyển.
Cô bỗng nhiên đẩy Minh Tín sang một bên.
Minh Tín nhíu mày: “Cô Tô…”
Tô Tô gắng gượng nở một nụ : “Tôi chỉ một chút , ?”
Cách hỏi lễ phép đến mức khiến cảm thấy tội nghiệp.
Một luồng ý nghĩ độc ác thoáng qua trong lòng Minh Tín: nếu cô thấy một cảnh tượng khó coi nào đó của Kiều Dân Tây, liệu cô ghét ?
Đam mê dục vọng khiến Minh Tín lùi một bước.
Tô Tô lặng lẽ tiến đến phía cánh cửa.
Qua khe cửa, cô thấy trong phòng vài đàn ông, mỗi đều đang ôm ấp một phụ nữ, uống rượu trêu đùa , tiếng vang đầy lời tục tĩu.
Có lẽ xong chuyện làm ăn, Kiều Dân Tây lười biếng dựa sofa, thi thoảng hít một t.h.u.ố.c lá do phụ nữ đưa.
Một cô gái khác đưa ly rượu áp , đôi chân trắng nõn cọ bụng và đùi .
“Kiều gia,” cô gái uốn éo như rắn trong lòng , “thử rượu A Thủy mới mở, xem nhé?”
Kiều Dân Tây nhếch môi: “A Thủy? Ở ?”
Cô gái cưỡi lên , chịu nổi mà uốn éo:
“Kiều gia, chỉ cần Tô Tô là .”
Nói xong, cô nắm tay hướng xuống váy.
Kiều Dân Tây lập tức tặc lưỡi: “Đồ chó nhà ai , tè lên quần ?”
Mọi tiếng đều giấu .
Ánh đèn chiếu qua cửa, mặt Tô Tô trắng bệch đến mức giống .
Kiều Dân Tây liếc qua, nâng mắt lên.
Minh Tín lập tức kéo Tô Tô lòng, bịt mắt cô .
Một tiếng “keng” vang lên, hộp giữ nhiệt trong tay Tô Tô rơi xuống sàn, phát âm thanh trầm.
Âm thanh phá vỡ sự kiềm chế của Tô Tô.
Cơn chua xót trào dâng, kéo theo nước mắt, làm ướt áo Minh Tín.
Minh Tín nắm lấy vai cô run rẩy, bịt tai cô .
“Không , là xong.”
Minh Tín thấy Kiều Dân Tây đẩy cô gái , bước ngoài.
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, lập tức giấu Tô Tô phòng bên cạnh.
Kiều Dân Tây mở cửa, thấy Minh Tín ngay ngắn ở cửa.
“Ông chủ,” Minh Tín cúi đầu.
Kiều Dân Tây dùng tay lau vết son cằm, quanh một lượt.
Hình như nãy thoáng thấy Tô Tô, chỉ là ảo giác?
“Cậu đến đây?” Kiều Dân Tây hỏi.
Minh Tín từ phía lấy một hộp giữ nhiệt: “Cô Tô mang đồ ăn tới cho .”
Kiều Dân Tây càng chắc chắn nãy ảo giác: “Cô ?”
“Đã .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-601-ong-chu-kieu.html.]
Kiều Dân Tây nhíu mày.
Chỉ thoáng , thấy Tô Tô dường như đang . Khóc vì điều gì?
Trong lòng bỗng dậy lên cảm giác bực bội khó tả.
Anh mở hộp xem, bên trong là những miếng cá sốt chua ngọt bày gọn gàng.
Anh ăn xong bữa tối, giờ còn cảm giác thèm, liền đưa cho Minh Tín: “Đặt tạm lên xe .”
Minh Tín gật đầu, hỏi: “Tối nay về ?”
“Cô Tô nhờ hỏi ?”
“Không, hôm nay bận, định hỏi nên liên lạc cô Tô để cô đừng đợi.”
Lúc , Rola bước .
Cô Kiều Dân Tây ở cửa, giọng vui vẻ: “Ông chủ Kiều, đặc biệt tới đón ?”
Rola giờ Minh Tín, làm cánh tay của Kiều Dân Tây.
Kiều Dân Tây vốn định về, thấy Rola nhớ còn việc xong, phòng, gửi tin nhắn cho Tô Tô:
[Hôm nay về.]
Trong phòng bên cạnh, Tô Tô cầm điện thoại, tin nhắn.
Bốn chi cô cứng đờ, đẩy cửa , tình cờ thấy Rola , đang hộp đồ ăn trong tay Minh Tín:
“Cái là gì? Còn nơ, dễ thương nhỉ.” Rola đoán: của phụ nữ gửi tới, “Cậu bạn gái ?”
Minh Tín thật thà : “Đây là do phụ nữ của ông chủ Kiều làm.”
“Người phụ nữ của ?” Rola chỉ một phụ nữ.
Lần cô tán tỉnh , thích, chắc là vì nhỏ trong nhà mà giữ .
Cô nhạt: “Đưa , mang .”
Minh Tín: “Ông chủ bảo lát nữa ăn.”
Rola mở cửa, hỏi: “Ông chủ, ăn một miếng ?”
Kiều Dân Tây trả lời: “Tuỳ.”
Minh Tín đành buông tay.
Rola nhấc hộp lên, một lượt, nhướn môi vứt thẳng thùng rác.
Minh Tín tức giận: “Cô ăn vứt làm gì!”
Rola khinh bỉ: “Tôi bỗng nhớ gần đây đang tập, ăn đồ dầu mỡ, , thương hại ? Thương thì nhặt lên cho chó ăn.”
Minh Tín lạnh lùng liếc cô , quả nhiên nhặt hộp.
Đồ khác cần, coi như báu vật.
…
Tô Tô trở về biệt thự một , tắm xong liền cuộn trong chăn.
Cô nhớ ngủ như thế nào, chỉ gương mặt úp gối, nước mắt thấm ướt suốt đêm, mơ thấy ác mộng.
Khi tỉnh dậy, cô cảm nhận thở của Kiều Dân Tây.
Anh tắm xong, tay và môi vẫn còn lạnh, những nụ hôn đầy dục vọng lướt cơ thể cô.
Tô Tô mắt nửa nhắm, thuận theo , qua làn nước mắt mờ ảo.
Kiều Dân Tây vốn kìm nén dữ dội, thấy cô như , dù dục vọng mạnh mẽ đến cũng nhạt .
Anh từ từ lau nước mắt cho cô:
“Khóc gì, thấy ôm khác vui ?”