Cô suy nghĩ gì lật , luồn khe ghế , định giấu .
Hạ Tông vốn định để cô thoải mái hơn, nhưng quá muộn, Lâm Tích bước xuống gõ cửa sổ.
Hạ Tông bình tĩnh, chỉnh tư thế, thẳng và hạ cửa kính xuống.
Lâm Tích : “Lúc nãy còn tưởng nhầm, ngờ đúng là . Xe đỗ lệch, lùi một chút, thì xe chúng khó .”
Nói xong, cô liếc mắt vệt son môi Hạ Tông.
Anh nhận bản đang lộ đủ “tội trạng”.
Vệt son còn nhẹ, quần áo lộn xộn, nếp nhăn lộ , thở nặng nề kiềm chế – tinh mắt một phát là làm gì.
“Ồ, thôi.” Hạ Tông giả vờ điềm tĩnh, ghế lái, nhưng tay mò mãi thấy vô-lăng.
Anh diễn trò tìm vô-lăng, thực đang liếc về phía Mục Khuynh Bạch xe, xem cô giấu kín , khó chịu .
Lâm Tích nửa nửa nghi: “Hạ Tông, bật chế độ tự lái ?”
Hạ Tông: “Hả? Không.”
“Vậy sờ ở ghế phụ?”
“……”
Hành động của giống như trẻ con, tội nghiệp lúng túng, khiến Lâm Tích tò mò giấu ai mà sợ thế.
Liệu đang “ăn vụng” với vợ của bán thịt trong thị trấn ?
Hạ Tông trèo sang ghế lái, gượng với Lâm Tích.
Cô , còn liếc xuống ghế .
Trong xe tối om, chẳng thấy gì, chuẩn rút mắt thì vô tình thấy một mảng váy trắng lấp ló ở khe trung tâm.
Trên chất liệu trắng còn in logo một thương hiệu.
Ngay cả mẫu cơ bản cũng vài chục nghìn trở lên.
Bạn bè Hạ Tông mấy cô nàng chịu chi đến ?
Chậc, khó đoán thật.
Đột nhiên, ấm một đàn ông áp sát lưng cô.
“Cười gì đó?” Mục Cửu Tiêu áp n.g.ự.c lưng cô, tay mạnh ôm lấy eo: “Gặp ai vui ?”
Lâm Tích : “Trùng hợp ghê, xe là của Hạ Tông.”
Mục Cửu Tiêu mờ ám: “Ồ, hóa là Hạ, tưởng gặp thần tiên, mà để em đây lâu ?”
“……”
Hạ Tông nhanh chóng đỗ xe, Mục Cửu Tiêu cũng dừng xe, ôm eo Lâm Tích.
Cô cảm thấy chật, đẩy tay , nhưng Mục Cửu Tiêu càng ôm chặt hơn.
“……”
Trên xe, Hạ Tông cùng Mục Khuynh Bạch bàn cách chia lối .
Xong xuôi, mở cửa xe bên , Mục Khuynh Bạch như mèo chui , len lén chạy về phòng điều trị của ông nội.
Mục Cửu Tiêu mải ghen, để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-471-cau-hon-toi-ma-con-cuoi-a.html.]
Hạ Tông thở phào, dẫn Mục Cửu Tiêu nghỉ ngơi.
Anh trong lòng chỉ nghĩ đến Mục Khuynh Bạch, suốt đường nhớ hỏi họ đột ngột tới.
Đến cửa phòng, Mục Cửu Tiêu mới hỏi: “Em gái ?”
Hạ Tông giả vờ điềm tĩnh: “Giờ đang làm điện trị liệu.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Mỗi ngày nửa tiếng, giờ chắc sắp xong.”
Mục Cửu Tiêu gật đầu: “Cho xem hồ sơ điều trị gần đây và thực đơn trưa.”
Hạ Tông rời , Mục Cửu Tiêu đóng cửa.
Họ mang ít đồ, vài bộ quần áo và mỹ phẩm, Mục Cửu Tiêu thu dọn sơ qua, mắt liền dừng khuôn mặt Lâm Tích.
Cô dựa cửa kính ban công, khoanh tay ngắm cảnh, suy tư.
Mục Cửu Tiêu im lặng vài giây, lấy khung ảnh gia đình ba , đặt xuống bàn.
Lâm Tích .
Mọi thứ bình thường, nhưng cô vẫn giận, đành tới, nắm tay .
Mục Cửu Tiêu rút tay, kéo khóa vali: “Đợi xong việc.”
Lâm Tích chẳng nỡ, vòng tay ôm cổ , hôn.
Cô dỗ như dỗ trẻ con, hôn sơ sơ mà tưởng xong, nhưng Mục Cửu Tiêu chịu, ôm cô sâu hơn.
Lâm Tích nghĩ đến Hạ Tông và Mục Khuynh Bạch.
Hình ảnh Hạ Tông lộn xộn nãy, chắc làm gì đó với Mục Khuynh Bạch .
Nếu Mục Cửu Tiêu , chắc sẽ “phá luôn cả thị trấn”.
Nghĩ đến giận dữ, Lâm Tích nhịn .
Mục Cửu Tiêu lập tức mất bình tĩnh: “Lâm Tích, em hôn mà còn ?”
Cô chợt tỉnh, vội hạ giọng dỗ: “Không, em chỉ nghĩ một chuyện vui thôi.”
“……”
Mục Cửu Tiêu rút lui.
Lâm Tích: “Ê ê ê, ý đó…”
…
Mục Khuynh Bạch lên gõ cửa một , ai mở, liền xuống sảnh.
Ngồi hơn một tiếng, chuẩn tinh thần, Mục Cửu Tiêu mới xuất hiện.
Anh tắm xong, sạch sẽ, tóc còn ướt, nước tắm làm gương mặt cứng cỏi thêm vài phần mềm mại.
Mục Khuynh Bạch cầu thang: “Chị dâu em ?”
“Đi đường mệt, ngủ .” Mục Cửu Tiêu cài nút áo cùng, che vết cắn răng của Lâm Tích.
Mục Khuynh Bạch vẫn thấy, bĩu môi: “Việc tối làm xong ban ngày, tối các làm gì?”
Mục Cửu Tiêu: “Tiếp tục làm.”
“……”