Tô Thành chống hai tay lên mặt bàn, dậy, phủi nhẹ nếp nhăn quân phục cúi đầu : “Tôi âm thầm điều tra Bà chủ Cố bên cạnh ngài, cô gần gũi với Mạc Vân Thương, của Đốc quân Hà Cửu Thời ở Lịch Thành. Sự thật thể nghi ngờ.”
“Chuyện .”
Mộ Dực Thần đối diện với , ánh mắt thâm sâu: “Họ chỉ là bạn bè mà thôi. Tô Thành, cần nghi ngờ cô , từng tiếp xúc với cô nên đương nhiên tính cách của cô . Nếu cô thật sự là gian tế do Hà Cửu Thời phái đến, nghĩ phân biệt ?”
“Còn một việc nữa, và Tần Kinh Chu hãy chuyện rõ ràng với , thấy bất kỳ sự rạn nứt nào giữa hai , cũng kẻ lợi dụng điểm để chia rẽ mối quan hệ của các .”
Tô Thành gật đầu, rũ mắt xuống, đáp: “Thưa Đốc quân, rõ.”
“Cậu và cũng chẳng thâm thù đại hận gì, nếu khó mở lời, thể tìm thời gian giúp các hẹn gặp .”
Nhắc đến Tần Kinh Chu, Tô Thành khỏi châm biếm : “Đốc quân, ưa Tần Kinh Chu, mà là mỗi khi chuyện, đều thích để ý đến .
Ngoại trừ quân vụ , chúng căn bản chủ đề chung nào khác, con khó hòa hợp vô cùng.”
Mộ Dực Thần trầm thấp một tiếng, ấn vai Tô Thành xuống, ghé sát tai hỏi nhỏ: “Vậy thấy dễ hòa hợp ?”
Tô Thành bất chợt ngẩn .
Anh luôn ngưỡng mộ khả năng chỉ huy tác chiến và cách xử lý công việc của Mộ Dực Thần. Tuy lạnh lùng, nhưng đôi khi đối xử với , hơn nữa giữa họ thể tùy ý đùa giỡn, giống như Tần Kinh Chu, chẳng đùa câu nào.
Tô Thành hề do dự, trả lời nhanh: “Đốc quân dễ hòa hợp.”
“Vậy ?”
Mộ Dực Thần nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Tô Thành, nhặt một vật nhỏ dính vai .
Tô Thành căng thẳng chằm chằm vật trong tay Mộ Dực Thần. Đây là thứ vô tình dính khi ngang qua tiệm hương liệu, ngờ lúc mặc quân phục, trong lúc quần áo sơ ý làm dính bộ quân phục .
Cậu cúi đầu, chuẩn thú thật: “Đốc quân, thật …”
“Không cần nhiều, chuyện bố trí phòng ngự, và Tần Kinh Chu hãy bàn bạc riêng với , rà soát và bổ sung những thiếu sót.”
“Vâng, thưa Đốc quân.”
Tô Thành thấy Mộ Dực Thần gì, lùi vài bước, bước khỏi văn phòng và đóng cửa .
Mộ Dực Thần tựa lưng bàn làm việc, khoanh tay ngực, cúi đầu vật thể khó nhận trong lòng bàn tay, dần chìm suy tư.
Những manh mối Tô Thành âm thầm điều tra đều hướng về Tần Kinh Chu, trong khi những manh mối Trương Phó quan và Tần Kinh Chu điều tra riêng đều chỉ về Tô Thành.
Từ những dấu hiệu điều tra, thể thấy Tô Thành hiềm nghi lớn nhất.
Sự việc ngày càng trở nên khó lường, rốt cuộc kẻ nào đang ẩn lưng âm thầm thúc đẩy chuyện.
Mộ Dực Thần xoa xoa cằm, đạo lý "thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót" hiểu, nhưng Tô Thành và Tần Kinh Chu, hai họ tuyệt đối thể phản bội , tin nhân phẩm của họ.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là mối quan hệ giữa Tô Thành và Tần Kinh Chu hàn gắn , và khi hàn gắn, đảm bảo ngoài thể , như mới thể lôi gián điệp ngầm cài cắm bên trong.
Anh xoa cằm, lẽ trong cuộc họp quân sự , sự thật ít đến sẽ dần dần hé lộ.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/doc-quan-cam-duc-da-rung-dong-roi-mo-duc-than-va-co-thoi-dao/chuong-025-lap-ke.html.]
Tối hôm đó, Mộ Dực Thần lấy danh nghĩa thưởng thức rượu Tây để tổ chức một buổi gặp mặt, mời Tần Kinh Chu, Tô Thành và Trương Phó quan đến Khách sạn Minh Nguyệt.
Trương Phó quan là hài hước, lắm mưu mẹo, Mộ Dực Thần nghĩ Trương Phó quan thể trở thành trợ thủ đắc lực giữa họ, giúp hai họ hóa giải hiểu lầm.
Khách sạn Minh Nguyệt, phòng 303 lầu ba.
Mộ Dực Thần, Trương Phó quan và Tô Thành ba đến phòng 303 từ , họ ghế sô pha, yên lặng chờ Tần Kinh Chu đến.
Tô Thành tối nay mặc bộ quân phục ban ngày, trong thời gian riêng tư thích mặc quần áo cá nhân hơn.
Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình khoác lên , n.g.ự.c để lộ một mảng lớn da thịt, khiến khám phá sự bí ẩn bên trong.
Lúc , Tô Thành trông như xương, nghiêng sô pha, thong dong gác chéo chân, đang ăn quả đào.
Mộ Dực Thần chiếc sô pha một bên, tay cầm ly chân cao, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu vang đỏ bên trong.
Trương Phó quan cúi đầu đồng hồ đeo tay, thời gian hẹn gần kề.
Anh liếc trộm Mộ Dực Thần một cái, thu hồi ánh mắt lén lút của .
Anh hắng giọng, : “Tham mưu Tô, hôm nay Đốc quân vì hai các mà gần như tan nát cõi lòng đấy. Nhìn thời gian , Trưởng quan Tần chắc sắp đến , ngoài xem thử ?”
Mộ Dực Thần theo bản năng liếc Trương Phó quan, cái gì mà "tan nát cõi lòng"?
Chỉ cần một ngày quản Trương Phó quan, sẽ chuẩn trèo lên nóc nhà dỡ ngói. Mộ Dực Thần thầm nghĩ, xem việc bắt giặt tất của tất cả hồi vẫn đủ.
Tô Thành nhổ hạt đào đĩa, với tay lấy chiếc kính râm bàn, đeo lên sống mũi. Bộ dạng của trông hệt như một công t.ử phong lưu của tầng lớp thượng lưu.
Cậu Trương Phó quan với ánh mắt thâm sâu khó dò: “Đợi trở .”
Tô Thành bước khỏi phòng 303, cúi đầu suy nghĩ lát nữa nên chủ động bắt chuyện với Tần Kinh Chu như thế nào.
Vừa nghĩ, đến lối cầu thang.
lúc , một đàn ông bước lên từ cầu thang. Anh mặc đồ thường, vẻ ngoài tuấn bức , dù cau mày cũng giấu khí chất cao quý toát .
Ngay khoảnh khắc Tô Thành ngước mắt lên, và Tần Kinh Chu chạm ánh mắt.
Nhớ lời Đốc quân dặn dò, và mục đích của buổi hẹn hôm nay tại Khách sạn Minh Nguyệt, Tô Thành hít sâu một . Dù ngày bao nhiêu ân oán với Tần Kinh Chu chăng nữa, hôm nay cũng gác .
Tô Thành bóng lưng Tần Kinh Chu đang bước . Tên ngốc , lẽ nào thấy ?
Cậu vội vàng đuổi theo.
Cậu thấy Tần Kinh Chu đang chuyện với một phục vụ, hỏi về vị trí chính xác của phòng. Người phục vụ chỉ tay về phía Đông một chút, Tần Kinh Chu gật đầu.
Nhìn thấy cảnh , Tô Thành chút bực tức. Cậu bước tới, chặn đường Tần Kinh Chu.
“Tần Kinh Chu, hỏi phòng hỏi , hỏi một xa lạ? Tô Thành rốt cuộc đắc tội với ở điểm nào, , sửa ?”
Tần Kinh Chu đột nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt bực bội của , sa sầm mặt: “Cậu cần sửa, chỉ đơn thuần là mắt thôi.”
Lửa giận vô cớ trào lên trong lòng Tô Thành, thấy bộ dạng cứng đầu, chẳng hề lọt tai bất cứ lời nào của Tần Kinh Chu, tức giận cũng khó.