"Đồ thần kinh!"
Mạnh Thanh Ninh chửi thầm một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.
Oan đầu nợ chủ, tìm Phó Nam Tiêu mà tìm cô, đúng là vấn đề về đầu óc!
Tối qua ngủ ngon, cả ngày Mạnh Thanh Ninh đều mơ màng, cuối cùng cũng chịu đựng đến giờ tan sở, đến giờ cô liền xách túi chuẩn về nhà.
Liễu Chiêu tan học, đang định siêu thị mua ít đồ ăn vặt, hai chị em đang nhắn tin trao đổi xem nên mua gì về.
Mạnh Thanh Ninh đến thang máy, ngón tay lướt nhanh màn hình gõ chữ, để ý đến cửa thang máy phía mở , một bóng quen thuộc xuất hiện.
"Thanh Ninh?"
Nghe thấy giọng quen thuộc, cô khựng .
"Anh Hoắc." Mạnh Thanh Ninh chỉnh tâm trạng, mỉm với .
"Nghe sắp đính hôn..."
Cô lời chúc mừng, nhưng từ "chúc mừng" cứ mấy vòng đầu lưỡi, mà .
Cậu vẫn phong thái nhẹ nhàng như , nụ vẫn ôn hòa, cảm xúc nào khác.
Mạnh Thanh Ninh nghĩ thầm, lẽ, Phó Nam Tô đối với mà vẫn là lương duyên.
"Thanh Ninh, ..."
Lời Hoắc Minh Tranh định một giọng cắt ngang.
"Anh Hoắc!"
Lúc , một bóng yểu điệu chạy đến từ phía bên , tự nhiên khoác tay Hoắc Minh Tranh.
Người chừng hơn hai mươi tuổi, ngoại hình thanh tú, nhưng cách ăn mặc nổi bật, đúng là độ tuổi tươi trẻ xinh , cạnh Hoắc Minh Tranh qua quả thực xứng đôi.
"Thư ký Mạnh cũng ở đây , Hoắc, cũng quen cô ?"
Phó Nam Tô thỉnh thoảng về công ty tìm Phó Nam Tiêu, quen thư ký của cũng gì lạ.
Phó Nam Tô hồi nhỏ thích chạy theo Phó Nam Tiêu, tự nhiên cũng quen Hoắc Minh Tranh, từ đó về cô cứ lẽo đẽo theo Hoắc Minh Tranh gọi "Anh Hoắc, Hoắc" suốt mười năm.
Ánh mắt Mạnh Thanh Ninh rơi cánh tay đang khoác của họ, đó lảng , gật đầu.
"Anh Hoắc giúp vài ."
"Thì là ," Phó Nam Tô rạng rỡ, "Anh Hoắc từ nhỏ thích giúp đỡ khác."
Cô Hoắc Minh Tranh bằng ánh mắt đầy yêu thương, rõ ràng là hài lòng với cuộc hôn nhân .
Mạnh Thanh Ninh gật đầu, "Vâng, Hoắc là ."
Thấy hai hành động mật, trai tài gái sắc, gia thế và tài năng đều xứng đôi, Mạnh Thanh Ninh vốn dĩ coi Hoắc Minh Tranh là bạn, bây giờ thấy hề tỏ kháng cự, nụ cũng chân thành hơn.
"Nghe hai sắp đính hôn , hôm nay gặp, thì chúc hai hạnh phúc mỹ mãn, đính hôn vui vẻ!"
Mặt Phó Nam Tô đỏ, chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn, tiệc đính hôn chị nhất định đến nhé!"
Mạnh Thanh Ninh gật đầu, "Nhất định sẽ đến."
Phó Nam Tô đồng hồ, cau mày, "Anh họ đúng là, bảo chúng đợi ở đây, kết quả lâu như vẫn xuống."
"Anh Hoắc, chúng tìm ?"
Hoắc Minh Tranh cô , cưng chiều, "Được."
Vừa dứt lời, thì thấy tiếng "đing" của thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, cửa thang máy từ từ mở , Phó Nam Tiêu bước từ bên trong.
Giữa hàng lông mày lạnh lùng còn vương chút bực bội, chắc là ai đó làm sai ngu ngốc khiến tâm trạng lúc .
"Anh họ!" Phó Nam Tô duyên dáng vẫy tay với , "Cuối cùng cũng đến , chúng đang định lên tìm đây."
Ánh mắt Phó Nam Tiêu dừng Mạnh Thanh Ninh một chút, đó sải bước tới.
"Cô còn ở đây?"
Mạnh Thanh Ninh cau mày một cách khó nhận , giọng nhàn nhạt, "Tôi đang chuẩn thì gặp Hoắc và cô Phó."
Phó Nam Tô giải vây cho cô, "Anh đừng hung dữ thế chứ, chúng và Thư ký Mạnh chỉ là tình cờ gặp , trò chuyện một lát thôi."
Phó Nam Tiêu mím môi, cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-77-chuc-hai-nguoi-hanh-phuc-my-man.html.]
Mạnh Thanh Ninh ở phía bên trái Hoắc Minh Tranh, cách gần, tuy là hành động vô thức, nhưng đặc biệt khiến khó chịu.
Chướng mắt.
Phó Nam Tiêu nhướng mày, "Cà vạt của lệch , lát nữa còn gặp khách hàng, phiền Thư ký Mạnh giúp thắt ."
Mạnh Thanh Ninh cắn răng.
Anh lên cơn điên gì ?
Tự tay ?
Thấy cô nhúc nhích, Phó Nam Tiêu cau mày, "Nhanh lên, tự thấy ."
Không thấy mà vẫn cà vạt lệch ?
Mạnh Thanh Ninh chỉ coi cố tình gây sự.
"Để làm."
Phó Nam Tô thấy bầu khí chút kỳ lạ giữa hai , khó hiểu, định bước tới, thì Phó Nam Tiêu từ chối.
"Là công việc của cô ."
Cái quái gì mà công việc, cô trợ lý đời sống .
Không thể chất vấn công khai giữa chốn đông , cô tiến lên giúp chỉnh cà vạt.
Cô lườm một cái, nheo mắt .
Cố tình thắt cà vạt thật chặt, nhưng nụ mặt vô cùng đúng mực, "Như , Tổng giám đốc Phó."
Cảm nhận lực cổ, thấy cô lén lút giở trò, tâm trạng Phó Nam Tiêu hơn nhiều, ngay cả hàng lông mày cũng giãn .
"Tạm ."
Cuối cùng cũng thái độ làm ngơ nữa.
Mạnh Thanh Ninh đôi co với , chỉ cảm thấy bệnh.
Muốn tìm lý do để nhanh chóng về nhà ăn vặt và xem TV với Liễu Chiêu.
Phó Nam Tô nhận dòng chảy ngầm giữa hai , nhưng Hoắc Minh Tranh thấy rõ.
Cậu rõ ràng, cảnh là do Phó Nam Tiêu cố tình diễn cho xem.
Vì mục đích gì? Thể hiện rằng và Mạnh Thanh Ninh thể quang minh chính đại mật, còn chỉ thể tuân theo hôn nhân gia tộc mà đau khổ mất yêu ?
Cảm nhận sự căng thẳng khắp Hoắc Minh Tranh, Phó Nam Tô chút ngạc nhiên ngẩng đầu , lúc đối diện với ánh mắt thu , cùng với nỗi buồn và sự tức giận kịp che giấu.
Buồn bã?
Và tức giận?
Phó Nam Tô theo hướng .
Mạnh Thanh Ninh?
Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu thể trông ngây thơ hoạt bát, nhưng từ nhỏ chứng kiến tranh giành lợi ích, đấu đá lẫn , mấy ai mà một trái tim tinh ranh.
Nghĩ bầu khí vi tế giữa hai khi cô đến, Phó Nam Tô trực giác cảm thấy giữa hai họ gì đó.
Ánh mắt đó, rõ ràng là ánh mắt của đàn ông phụ nữ.
Ít nhất thì ý định của Hoắc Minh Tranh đối với Mạnh Thanh Ninh hề đơn thuần.
Phó Nam Tô cụp mắt, tìm cơ hội xác minh.
Phó Nam Tiêu cũng nhận thấy đôi môi mím chặt của Hoắc Minh Tranh, nhướng mày, ánh mắt dường như mang theo vài phần khiêu khích.
Lại rắc thêm muối vết thương của , "Tổng giám đốc Hoắc, em họ từ nhỏ nuông chiều, chú thím hai cưng chiều mà lớn lên, gả về nhà họ Hoắc, đối xử với con bé, để con bé chịu chút ấm ức nào."
Giọng Hoắc Minh Tranh nhàn nhạt, cụp mắt, "Sẽ chịu ấm ức ."
" , Hoắc đối với em . Anh, đừng lo lắng nữa!"
Phó Nam Tô e thẹn nép bên cạnh .
Cảm thấy một mùi thuốc s.ú.n.g khó hiểu, Mạnh Thanh Ninh tham gia , kịp thời rút lui.
"Tổng giám đốc Phó, cô Phó, Hoắc, nếu chuyện gì nữa xin phép về , tạm biệt!"
"Tôi bảo Lâm Trình đưa cô về." Phó Nam Tiêu đột nhiên chen .