Đi Xem Mắt Tôi Phát Hiện Có Thai Với Sếp Cũ - Mạnh Thanh Ninh, Phó Nam Tiêu - Chương 53: Chỉ là cô mới là kẻ thứ ba vô liêm sỉ

Cập nhật lúc: 2025-11-11 16:30:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Nam Tiêu cau mày, lạnh giọng .

Lâm Thanh Mộc đến đột ngột hôm nay, tài liệu cho hợp tác cần sắp xếp ngay tại chỗ.

Lâm Thanh Mộc hơn bốn mươi tuổi, nhưng vô cùng thanh lịch, thời gian để nhiều dấu vết khuôn mặt bà, ngược càng tăng thêm vài phần phong thái điềm tĩnh, các đường nét khuôn mặt còn chút tương đồng với Tô Tần.

chào hỏi vài câu với Phó Nam Tiêu .

Sau đó, như thể mới thấy Mạnh Thanh Nịnh theo phía , “Vị chính là thư ký Mạnh , danh lâu.”

Ý sâu xa trong lời , Mạnh Thanh Nịnh còn sức lực để dò xét, dù cũng sẽ là lời gì.

Bây giờ cô chỉ thoát khỏi nơi .

Ngón tay Mạnh Thanh Nịnh nắm chặt túi xách từ từ siết .

“Vâng.”

Giọng Mạnh Thanh Nịnh nhàn nhạt, bận rộn lỏm cuộc trò chuyện của hai .

Họ thể gì chứ? Chẳng qua là Lâm Thanh Mộc mua một bức thư pháp cổ tại buổi đấu giá, định tặng cho ông cụ Phó, còn Phó Nam Tiêu sẽ đáp lễ bằng một chai rượu vang đỏ cao cấp sưu tầm từ lâu, vân vân và vân vân.

Bất cứ chủ đề nào cũng là điều Mạnh Thanh Nịnh đủ tư cách và khả năng tham gia.

Ngay từ khi sinh , giữa họ tồn tại một hố sâu khổng lồ, và hố sâu là thứ cô cả đời thể vượt qua.

Tiếc rằng lúc đó còn trẻ, tình yêu che mờ mắt, cứ nghĩ chỉ cần tình yêu là thể vượt qua vạn khó khăn.

ngờ rằng, thời gian khiến Phó Nam Tiêu yêu cô, cũng làm cho cách giữa họ gần .

“Phó tổng, tài liệu sắp xếp xong.”

Lâm Thanh Mộc đang chuyện về Tô Tần với Phó Nam Tiêu.

Mạnh Thanh Nịnh lờ .

“Nam Tiêu, Tần Tần chúng chiều hư , yếu mềm, , mong cháu chăm sóc và lo lắng nhiều hơn.”

Lâm Thanh Mộc với giọng điệu thâm tình, giống như bất kỳ nào yêu thương con gái.

Phó Nam Tiêu chỉ gật đầu, gì.

Mạnh Thanh Nịnh thấy họ đang trò chuyện vui vẻ, theo lời đặt tài liệu lên bàn, đang định thì Lâm Thanh Mộc gọi .

“Cô Mạnh, làm phiền cô pha cho một tách cà phê, cảm ơn.”

Lời bà tuy lịch sự, nhưng sự khinh thường và ác ý trong đó hề che giấu.

Mạnh Thanh Nịnh nhẹ, “Vâng, xin bà đợi một lát.”

Phòng nước lúc vặn ai.

Tay Mạnh Thanh Nịnh đang làm việc nhưng suy nghĩ bay bổng đó.

Lâm Thanh Mộc đến hôm nay là để chống lưng cho con gái , bà cố tình đến Phó thị một chuyến, chắc chắn chỉ đơn thuần là để cô pha cà phê, chỉ là tiếp theo hai con họ sẽ đối phó với cô như thế nào.

“Á!”

Mạnh Thanh Nịnh cau mày.

Vừa suy nghĩ quá nhập tâm, cà phê nóng bỏng rớt trúng mu bàn tay.

Theo phản xạ, cô nhanh chóng rụt tay , kết quả cà phê xay cũng văng tung tóe sàn.

Để tránh cà phê chảy khắp nơi, cô lập tức rút khăn giấy cúi xuống lau.

Mu bàn tay nóng rát, cô kịp để tâm, nhanh chóng dọn dẹp nơi , xay cà phê và mang đến.

vì quỳ gối quá lâu, động tác dậy quá mạnh, cô đột nhiên tối sầm mắt.

Thấy sắp ngã, cô vội nhắm mắt , giây tiếp theo rơi một vòng tay rộng lớn.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng quanh mũi cho cô chủ nhân của vòng tay .

định mở mắt, bên tai truyền đến một giọng quở trách lạnh lùng.

“Vụng về.”

Mạnh Thanh Nịnh mở mắt, còn sức lực để cãi với .

Hướng cô ngã chính là góc bàn, nếu Phó Nam Tiêu đột nhiên xuất hiện đỡ cô, hôm nay e rằng sẽ chảy m.á.u .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-53-chi-la-co-moi-la-ke-thu-ba-vo-liem-si.html.]

“Cảm ơn Phó tổng.”

Cô đang định lùi khỏi vòng tay Phó Nam Tiêu, ngẩng đầu lên thấy Lâm Thanh Mộc đang cách đó xa.

Chắc là bà thấy.

Lòng Mạnh Thanh Nịnh lạnh .

“Phó tổng, xin buông .”

Phó Nam Tiêu theo ánh mắt cô.

Anh thu tay đang ôm eo cô , nhưng sắc mặt vẫn hề đổi, hề chút khó xử nào khi vợ tương lai bắt gặp.

Mạnh Thanh Nịnh cảm thấy đắng chát trong miệng.

Với tư cách là tổng giám đốc Phó thị, đương nhiên sẽ cảm thấy khó xử vì mối quan hệ bất chính , nếu một ngày nào đó mối quan hệ của họ phơi bày, khác cũng sẽ chỉ trích cô là kẻ thứ ba vô liêm sỉ.

Còn về Phó Nam Tiêu, vì trai, giàu , địa vị cao, cộng thêm cuộc hôn nhân thương mại với Tô Tần, cùng lắm chỉ là thêm một chuyện phong lưu, thậm chí thể làm tăng thêm sức hấp dẫn cho bản .

Ngay cả Tô Tần cũng sẽ xuất hiện với hình ảnh nạn nhân hảo, mặc dù cô làm nhiều điều quá đáng, thậm chí hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

Chỉ cô sẽ muôn chỉ trích.

Mạnh Thanh Nịnh nghĩ nhiều nữa, cô cúi đầu lau vết cà phê bàn, giả vờ như chuyện gì xảy .

Phó Nam Tiêu cô hai giây, đang nghĩ gì.

Thấy cả hai thấy, Lâm Thanh Mộc dứt khoát bước phòng nước.

“Nam Tiêu, cháu điện thoại , lâu thế?”

Lâm Thanh Mộc hỏi Phó Nam Tiêu, nhưng ánh mắt hướng về Mạnh Thanh Nịnh. Bà xuất từ gia đình giàu , phong thái vốn phi thường, giờ cố tình gây áp lực lên Mạnh Thanh Nịnh, nếu là một cô gái trẻ ít kinh nghiệm hơn, lẽ bây giờ run rẩy dám gì.

Mạnh Thanh Nịnh dù cũng theo Phó Nam Tiêu tham gia nhiều sự kiện lớn.

Hơn nữa, bản Phó Nam Tiêu lúc nào cũng mang vẻ mặt khó gần, đối mặt với cảnh tượng , cô thể giữ thái độ tĩnh lặng, để lộ cảm xúc (mắt mũi, mũi tim).

Phó Nam Tiêu nhàn nhạt mở lời, “Vừa ngang qua.”

Thấy ý định giải thích, Mạnh Thanh Nịnh cũng thêm gì.

Lâm Thanh Mộc lạnh, “Không gặp chút thôi mà cháu đến xem, Tần Tần quả nhiên sai, cô Mạnh thực sự quan trọng đối với Nam Tiêu.”

Mạnh Thanh Nịnh cúi đầu, lúc gì cũng hợp.

Chỉ Phó Nam Tiêu vẫn giữ giọng điệu bình thản, “Ừ, dùng quen .”

Thấy Lâm Thanh Mộc còn gì đó, Phó Nam Tiêu ngắt lời bà.

“Tổng giám đốc Tô, là chúng phòng họp chuyện tiếp.”

Thấy Phó Nam Tiêu , Lâm Thanh Mộc đương nhiên lý do gì để tiếp tục nán .

Mặc dù nhà họ Tô cũng là danh gia vọng tộc, nhưng vẫn bằng nhà họ Phó, Phó Nam Tiêu khách sáo với bà là vì bà là bề , nhưng Lâm Thanh Mộc thể vì sự khách sáo giữ thể diện cho Phó Nam Tiêu.

“Pha thêm một ly cà phê nữa mang qua.” Phó Nam Tiêu lạnh giọng lệnh cho Mạnh Thanh Nịnh.

“Vâng.”

...

Lần xảy sự cố nào, chỉ là mu bàn tay bỏng vẫn nóng rát đau.

Mạnh Thanh Nịnh vẫn mang cà phê đến mặt hai .

Cô đặt cà phê xuống định rời , Lâm Thanh Mộc gọi , “Khoan .”

Mạnh Thanh Nịnh lời ôm khay sang một bên.

Thấy Lâm Thanh Mộc nâng tách cà phê lên nhẹ nhàng ngửi, nhấp một ngụm, kết quả nhíu mày ngay lập tức.

“Hạt cà phê thì , vị thơm nồng khi uống, nhưng tay nghề pha cà phê của cô Mạnh…”

Bà ngập ngừng, dường như đang cân nhắc dùng từ gì để diễn tả ly cà phê mặt khó uống đến mức nào.

“Cháu gái mười tuổi của pha cà phê e rằng còn giỏi hơn cô Mạnh một chút, ngay cả việc nhỏ cũng làm , thực Tần Tần khen ngợi cô như thế nào.”

cũng , Mạnh Thanh Nịnh làm việc ở Phó thị cũng nhiều năm, năng lực công việc chắc chắn vấn đề. Vậy thì chỉ thể là vấn đề thái độ làm việc thôi, , cứ dựa việc làm lâu ở công ty, sếp coi trọng, nên bắt đầu lười biếng trong công việc.”

Lâm Thanh Mộc khuấy cà phê trong tay, chỉ vài lời hạ thấp công việc của Mạnh Thanh Nịnh xuống còn giá trị gì.

Loading...