Đi Xem Mắt Tôi Phát Hiện Có Thai Với Sếp Cũ - Mạnh Thanh Ninh, Phó Nam Tiêu - Chương 21: Vẫn phải có ước mơ thôi

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:28:13
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một mùi hương gỗ ấm áp, thuần khiết xộc mũi, đầu óc Mạnh Thanh Ninh cuồng.

“Cô chứ?”

Giọng trầm thấp, nhưng lạnh lùng như Phó Nam Tiêu thường thấy, mà mang cảm giác dễ chịu như gió xuân.

Hoắc Minh Tranh trong vòng tay.

Anh ngờ thấy một cô gái như thế .

Cô hình như uống khá nhiều, vẫn còn men, vì nôn xong nên đôi mắt phủ một lớp nước, vài lọn tóc ướt dính lên mặt một cách tinh nghịch, vẻ thuần khiết nhưng mang sức hấp dẫn c.h.ế.t .

Không nhận câu trả lời, Hoắc Minh Tranh lịch sự hỏi: “Tự vững ?”

Mạnh Thanh Ninh lúc mới nhận vẫn đang trong vòng tay đối phương, vội vàng thẳng dậy.

“Đứng vững ạ.”

Mặt cô đỏ bừng, “Cảm… cảm ơn.”

Hoắc Minh Tranh bật , “Chỉ là tiện tay thôi.”

“Cô một ?”

Mạnh Thanh Ninh xua tay, “Không, , cùng bạn.”

“Vậy bạn cô ?” Người đàn ông hỏi.

Mạnh Thanh Ninh uống rượu nên phản ứng chậm chạp.

“Họ đang ở ngoài, tìm họ, cảm ơn giúp nãy, tạm biệt!”

Mạnh Thanh Ninh vẫy tay, lảo đảo bước .

Hoắc Minh Tranh theo bóng lưng cô, một tia hứng thú thoáng qua trong mắt.

Anh hứng thú với phụ nữ .

Mạnh Thanh Ninh đến khúc quanh hành lang thì thấy Kiều Nguyệt Nguyệt đang vội vàng chạy tới.

“Sao đến đây?”

Mạnh Thanh Ninh nắm tay cô bạn làm nũng, giọng mang theo sự mềm mại, ngọt ngào hiếm thấy.

Cô say rượu dễ dựa dẫm thiết.

“Đến xem vệ sinh lâu thế.”

Kiều Nguyệt Nguyệt trách yêu.

Kiều Nguyệt Nguyệt đàn ông cách đó xa, khoác tay Mạnh Thanh Ninh thì thầm hỏi: “Cậu quen đàn ông ?”

Mạnh Thanh Ninh lắc đầu, “Không quen.”

Kiều Nguyệt Nguyệt tin, “Tớ thấy hai chuyện mà.”

“Vì nãy tớ suýt ngã, đỡ tớ một cái thôi.”

Mạnh Thanh Ninh thành thật trả lời.

Kiều Nguyệt Nguyệt vẻ mặt đau lòng.

“Sao xin cách liên lạc của ? Hoặc là để cách liên lạc của cho chứ.”

Mạnh Thanh Ninh hoang mang, “Anh là ai chứ? Sao để cách liên lạc? Tớ cảm ơn mà.”

Kiều Nguyệt Nguyệt suýt hét lên, vội vàng hạ giọng.

“Cậu ? Anh là Hoắc Minh Tranh đấy!”

Hoắc Minh Tranh.

Cái tên hề xa lạ, thậm chí thể là vang dội như sấm.

Ít nhất ở Hoa Quốc, là công tử quý tộc thể sánh ngang với Phó Nam Tiêu.

Và còn là thừa kế của gia tộc Hoắc gia giàu hề thua kém Phó gia.

Hóa là Hoắc Minh Tranh, quả thực khác so với Phó Nam Tiêu.

Dịu dàng như ngọc, nho nhã nội tâm.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Mạnh Thanh Ninh.

Kiều Nguyệt Nguyệt chạm vai cô, “Sao hả? Có thử chinh phục Hoắc thiếu gia ?”

Mạnh Thanh Ninh ngờ suy nghĩ của cô bạn bay xa đến .

“Chúng tớ mới chỉ gặp mặt một thôi mà.”

“Thì ,” Kiều Nguyệt Nguyệt tiếp tục khuyến khích cô, “Yêu từ cái đầu tiên cũng thể, tớ thấy ánh mắt nãy tuyệt đối ghét , thậm chí còn thiện cảm với .”

“Hơn nữa Hoắc thiếu gia trai, dịu dàng, tuy tham gia giới giải trí nhưng làm say đắm bao cô gái .”

Mạnh Thanh Ninh vội vàng cắt lời.

“Tớ chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, Hoắc thiếu gia đường đường là con nhà giàu , thích chắc chắn là tiểu thư môn đăng hộ đối, thể thích tớ chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-21-van-phai-co-uoc-mo-thoi.html.]

Kiều Nguyệt Nguyệt như thấy chuyện gì khó tin, khoa trương dùng tay khoa chân múa tay chỉ hình cô.

“Cậu đấy, Mạnh Thanh Ninh, gương mặt thiên thần hình ma quỷ, đời còn đàn ông nào thể chinh phục , nếu là tớ thì tớ ngang hả?

Chỉ là tên đàn ông chó má Phó Nam Tiêu trân trọng thôi, đến lúc gả Hoắc gia, làm cho tức chết, đúng , thế, tát mặt họ Phó một cú thật đau, tớ , lựa chọn nào thích hợp hơn !”

Mạnh Thanh Ninh khổ, giấc mơ mơ thôi là , ai coi là thật thì đó mới là trò .

Rào cản về gia thế, về phận, cứ như một khe nứt thể vượt qua.

Kiều Nguyệt Nguyệt cô đang nghĩ gì.

Quay đầu thấy Hoắc Minh Tranh vẫn , cô dứt khoát chạy để cách liên lạc của Mạnh Thanh Ninh cho .

Mạnh Thanh Ninh suýt c.h.ế.t khiếp vì hành động động trời của cô bạn , dám Hoắc Minh Tranh một cái nào, vội vàng kéo Kiều Nguyệt Nguyệt chạy khỏi hiện trường.

“Nhớ gọi cho cô nhé!”

Hoắc Minh Tranh tờ giấy ghi chú trong tay.

Mạnh Thanh Ninh, hừ, thú vị đấy.

Sau đó, lấy điện thoại lưu liên lạc.

Định bước , thấy ánh đèn chiếu xuống nền đất phản chiếu một ánh sáng lờ mờ.

Đó là một chiếc khuyên tai nhỏ.

Mạnh Thanh Ninh và Kiều Nguyệt Nguyệt .

Thẩm Tri Lâm thấy hai cô lâu như , tưởng cả hai say .

“Hai ăn chút đồ ăn , đừng uống rượu nữa, lát nữa tớ gọi xe đưa hai về.”

Mạnh Thanh Ninh lắc đầu, dường như đang giận dỗi với ai đó.

“Tửu lượng của tớ lắm, cần lo , nào, tiếp tục !”

Kiều Nguyệt Nguyệt thấy cô bạn hiếm khi hứng thú như , cũng làm gián đoạn, cũng nâng ly : “ đó, hiếm khi tụ họp, đương nhiên vui hết chứ.”

Hai cô gái cứ thế cạn ly với .

Cùng kể những chuyện thời đại học.

Lúc đó ai cũng còn trẻ, tràn đầy sức sống, dù chút bất an về tương lai, nhưng phần lớn là sự khao khát và hy vọng.

Mạnh Thanh Ninh lúc đó lẽ nghĩ rằng, bây giờ cô sống chật vật đến thế , ngay cả lòng tự trọng cũng khác chà đạp chân.

“Thời đại học Ninh Ninh là nữ thần mà ai cũng , học giỏi xinh , thích nhiều vô kể.”

Kiều Nguyệt Nguyệt luôn tiếc lời khen ngợi cô bạn .

“Ngày nào tớ cũng giúp chuyển quà, chuyển đến mức tớ còn thấy phiền.”

“Trông chẳng phiền chút nào cả.”

Ai đó một câu như .

Kiều Nguyệt Nguyệt tựa vai Mạnh Thanh Ninh, dường như cũng say.

“Nói đùa thôi, thể phiền , tớ chỉ mong sớm bạn trai , tiếc là…”

Tiếc là.

Lúc đó cả trái tim cô đều dành trọn cho Phó Nam Tiêu.

Mạnh Thanh Ninh cúi mắt.

Không khí bàn ăn bỗng chùng xuống.

Cô đang định gọi phục vụ lấy thêm một chai rượu, thì đột nhiên xung quanh chìm bóng tối.

Kiều Nguyệt Nguyệt giật tỉnh táo vì sự đổi đột ngột .

“Chuyện gì ?”

Một khách hàng trong quán tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhất thời chút xôn xao.

Quản lý vội vàng trấn an: “Chắc là mất điện , đừng lo lắng, chúng sẽ khởi động thiết dự phòng ngay.”

“Đã bao nhiêu năm mất điện, tự nhiên mất điện thế nhỉ?”

Người đang định vệ sinh, nhưng đành cằn nhằn về chỗ cũ.

Mạnh Thanh Ninh cũng thấy nghi ngờ trong lòng, đang định lấy điện thoại mở đèn pin, thì chợt ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương.

Giây tiếp theo, cô ai đó bế bổng lên.

kịp kêu lên, bế ngoài.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn trong vài giây.

Đến khi rõ mặt tới, cô cắn chặt môi.

Phó Nam Tiêu?

Sao ?

________________________________________

Loading...