Mạnh Thanh Ninh chuẩn xuống giường.
giây tiếp theo, cổ tay nắm chặt, Mạnh Thanh Ninh thấy bóng hình trong đồng tử .
"Em nhất định vì chuyện mà gây gổ với ?"
"Đừng quên, ban đầu là em tự bò lên giường , em lẽ kết quả ngày hôm nay."
Mạnh Thanh Ninh mím môi, chút khó xử.
"Bây giờ hối hận ."
Tôi bắt đầu .
Nửa câu kịp .
"Hừ."
Phó Nam Tiêu lạnh một tiếng, ghé sát tai cô thì thầm.
"Bây giờ hối hận muộn . Bắt đầu và kết thúc khi nào bao giờ là do em quyết định, mà là do , hiểu ?"
Không khí quỷ dị trong phòng bệnh ngầm cuộn trào.
Cả hai ai chịu nhường ai.
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo phá vỡ sự tĩnh lặng.
Là điện thoại của Phó Nam Tiêu.
Anh liếc , trong mắt lóe lên sự mất kiên nhẫn.
"Em nghỉ ngơi cho ."
Mãi đến khi khỏi phòng bệnh mới điện thoại.
Trước khi rời , Mạnh Thanh Ninh rõ ràng thấy gọi đến chính là Tô Tần.
Thật là châm biếm.
Ngay cả việc chuyện điện thoại với vị hôn thê cũng cố ý tránh cô, ba năm , giữa họ vẫn hề sự tin tưởng nào.
Đầu Mạnh Thanh Ninh vẫn còn choáng váng, màn làm ầm ĩ càng khó chịu hơn, cô nhanh chóng ngủ .
Về việc Phó Nam Tiêu , còn trong phạm vi cô cân nhắc nữa.
Khi tỉnh là sáng hôm .
Mạnh Thanh Ninh tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
"Alo?"
Mạnh Thanh Ninh vẫn tỉnh táo, giọng mang theo âm mũi nặng nề.
"Thanh Ninh, làm ơn mở cửa cho ."
Là giọng Tần Chinh.
"Hả?"
Mở cửa?
"Anh gõ cửa em thấy, cũng tiện , mang bữa sáng đến cho em..."
Mạnh Thanh Ninh lúc mới nhớ đáng lẽ vẫn đang ở nhà Tần Chinh, nếu Phó Nam Tiêu đột nhiên...
cũng thể sự thật cho .
"Thực sự xin , chuyển đến nhà bạn ở , sợ làm phiền nghỉ ngơi, nên với ."
Mạnh Thanh Ninh chút chột xin .
Tần Chinh bên dường như hề bận tâm việc cô từ mà biệt, giọng ngược trở nên lo lắng.
"Tại chuyển ? Có là sắp xếp chỗ nào hợp ý em ? Hay là ở quen?"
Nghe giọng gấp gáp, Mạnh Thanh Ninh càng thêm áy náy.
So với Phó Nam Tiêu, chu đáo quá mức.
Thậm chí khiến cô đành lòng lừa dối.
xin , cô lựa chọn nào khác.
Chỉ mới ở một đêm, Tần Chinh gọi lúc nửa đêm đến tận bây giờ mới về nhà.
Nếu qua quá nhiều, cô dám nghĩ Phó Nam Tiêu sẽ làm bao nhiêu chuyện quá đáng.
, cô đoán Tần Chinh ngoài lúc nửa đêm là do Phó Nam Tiêu.
Dù theo nhiều năm như , thể hiểu phong cách làm việc của ?
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Ninh càng xác định thể liên lụy Tần Chinh, nên đoạn tuyệt quan hệ với .
"Thanh Ninh?"
Không đợi câu trả lời của cô, giọng Tần Chinh chút cẩn thận, dường như nghĩ rằng cô thực sự vì tiếp đãi chu đáo nên mới từ biệt mà bỏ .
"Không Tần , chuẩn chu đáo , là do bản cảm thấy với mối quan hệ hiện tại của chúng ."
Ở trong nhà , thích hợp nên mới chuyển , hơn nữa..."
Mạnh Thanh Ninh mím môi.
"Tần , nghĩ chúng thực hợp lắm, nên đừng liên lạc nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-10-toi-khong-cho-em-di-em-khong-duoc-di.html.]
Nói xong câu , Mạnh Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, như thể trong lòng trút một tảng đá lớn.
Không đợi đối phương phản ứng, cô cúp điện thoại .
Sau đó chặn Tần Chinh một cách dứt khoát.
Xem như loại khỏi cuộc sống của .
Bao giờ mới thể loại Phó Nam Tiêu như thì quá.
Có lẽ là giải quyết xong một nỗi lo, Mạnh Thanh Ninh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn ít.
Đã hết sốt, phòng bệnh cô đang ở qua là hề rẻ.
Mạnh Thanh Ninh ở nữa, quyết định xuất viện.
Vừa làm xong thủ tục xuất viện, gặp trợ lý của Phó Nam Tiêu là Lâm Trình.
"Cô Mạnh quyết định xuất viện ?"
Mạnh Thanh Ninh gật đầu, "Tìm việc gì ?"
Biểu cảm của Lâm Trình nghiêm túc đến mức một nếp nhăn, giống phong cách của Phó Nam Tiêu.
"Căn nhà ở biệt thự Lệ Thủy chuyển sang tên cô, đồ đạc cần thiết cũng dọn dẹp xong, cô Mạnh bây giờ thể dọn ở."
Đây là chính thức nuôi cô như một con chim hoàng yến trong lồng ?
Mạnh Thanh Ninh .
Ở bên ba năm cô từng đòi tiền .
Bây giờ quyết định chia tay, thể nhận một căn nhà rõ ràng của .
"Phó tổng , nhất định để cô nhận."
Mạnh Thanh Ninh bỏ sót tia mỉa mai thoáng qua trong mắt Lâm Trình.
Thật nực .
Ba năm nay cô nhận gì, ngược danh tiếng của giảm sút.
Thế là, vẻ kinh ngạc của Lâm Trình, Mạnh Thanh Ninh từ chối món quà của Phó Nam Tiêu.
"Không cần, với cần những thứ ."
"Tôi chỗ ở , hơn nữa Phó tổng cho nghỉ bệnh, nếu trợ lý Lâm việc gì thì cần tìm nữa."
Nói xong, Mạnh Thanh Ninh chặn một chiếc taxi rời .
Phó Nam Tiêu cho cô một tuần nghỉ phép.
Còn Mạnh Thanh Ninh thể về nhà, đành đến nhà cô bạn .
Cô ngủ một giấc trọn vẹn ba ngày ở nhà bạn .
Có lẽ vì bệnh nên ngủ nhiều, hoặc là ai quấy rầy, cô cảm thấy lâu ngủ ngon như .
Ngày thứ tư, Mạnh Thanh Ninh vốn định tiếp tục vùi đầu ngủ, nhưng Kiều Nguyệt Nguyệt lôi khỏi chăn.
"Nguyệt Nguyệt làm gì? Tớ còn đang bệnh, yêu tớ chút nào!"
Mạnh Thanh Ninh ôm chăn chịu buông tay.
Vẻ mặt cô đầy vẻ tố cáo như thể Kiều Nguyệt Nguyệt thực sự là kẻ phụ bạc ngược đãi vợ.
Kiều Nguyệt Nguyệt bất lực, "Cô nương, ngủ ba ngày , cũng nên ngoài tắm nắng chút ."
"Không mà, tớ còn ngủ thêm chút nữa."
Kiều Nguyệt Nguyệt quen với vẻ làm nũng đáng thương của cô, hề lay chuyển.
"Đừng tưởng dùng sắc dụ dỗ là sẽ tha cho , hôm nay thời tiết thế , mau ngoài dạo với ."
Mạnh Thanh Ninh tuy miệng làu bàu, nhưng vẫn bò dậy khỏi giường bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Cô và Kiều Nguyệt Nguyệt quen từ lâu.
Hai hợp ý, là bạn nhất.
Chỉ mặt cô , Mạnh Thanh Ninh mới thể tùy ý làm nũng, là chính thật sự.
Cô cũng , Kiều Nguyệt Nguyệt bề ngoài là cô dạo cùng, thực chất là cô cùng cô để giải khuây thì đúng hơn.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Ninh kìm chạy bếp ôm chặt cô bạn đang làm bữa sáng, dụi đầu lòng cô .
"Nguyệt Nguyệt, cảm ơn ."
Kiều Nguyệt Nguyệt vui đẩy cô .
"Bớt làm trò ."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang bầu khí thư giãn lúc .
"Mẹ?"
Giọng Mạnh Thanh Ninh mang theo sự cẩn thận.
"Đừng gọi tao là ! Tao đứa con gái vô dụng như mày!"
Liễu Mi đầu dây bên giận dữ, như thể Mạnh Thanh Ninh làm chuyện thể tha thứ.
"Ngay cả một đàn ông cũng giữ mày xem mày còn làm cái gì? Nếu Tiểu Tần với tao thì tao còn mày làm chuyện hỗn xược như thế."
"Mày lớn gan còn dám từ chối , mày soi gương xem , ngoài cái mặt mày còn cái gì đáng để trúng?"