Dẫn theo con trai gả cho đoàn trưởng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-25 11:21:00
Lượt xem: 407

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

:

“Mẹ ơi, con thích ông bà nội mới, họ cho con kẹo và thịt ăn.”

Ông bà nội ruột của nó sẽ chẳng bao giờ cho nó thứ gì ngon cả.

Tôi mỉm :

“Vậy con ngoan ngoãn, đối với họ, hiếu thảo với họ nhé.”

Tráng Tráng nở nụ tươi rói, ngọt ngào đáp:

“Tuân lệnh ạ.”

:

“Ba dắt con cưỡi ngựa, vui lắm luôn!”

Bây giờ nó nhiều, nó , đáp lời.

Đến buổi chiều khi mặt trời lặn, chúng vác cuốc trở về.

Rửa tay xong, dắt Tráng Tráng, bảo nó:

“Đi, đón ba con thôi!”

Tráng Tráng reo hò một tiếng, định chạy thì bà cụ túm lấy cổ áo.

Bà cụ nhét miệng nó một viên kẹo, bảo:

“Cháu nội ngoan, .”

“Con cảm ơn bà nội!”

Tráng Tráng dõng dạc .

Nó tung tăng nhảy nhót bên cạnh , trông vui vẻ.

Đến cổng đơn vị bộ đội, chúng trong.

Bên trong nhiều , đều là trở về khu đại viện gia thuộc.

Mắt Tráng Tráng sáng lên, hét lớn một tiếng:

“Ba!”

Vương Hòa Bình lập tức quát tháo:

“Đã với con bao nhiêu ! Ba của con là Tần đoàn trưởng! Đừng gọi là ba nữa!”

Bước chân Tráng Tráng chạy về phía Tần đoàn trưởng khựng , lời chỉ trích đột ngột của Vương Hòa Bình làm cho giật .

một cái, khích lệ:

“Đừng để ý khác, con cứ đến chỗ ba con .”

Tráng Tráng uất ức lườm Vương Hòa Bình một cái, đó chạy lướt qua , ôm chầm lấy đùi của Tần đoàn trưởng ở phía .

Tráng Tráng ngọt ngào gọi:

“Ba!”

Tần đoàn trưởng: ...

Anh xổm xuống, một tay bế nó lên, hỏi:

“Ông bà nội đưa con về nhà chuyển hộ khẩu ?”

Tráng Tráng còn kịp trả lời, Vương Hòa Bình với :

“Cô quá tùy tiện đấy! Cô tưởng vẫn là đại tiểu thư chắc! Nói ! Có giỏi thì luôn đừng về!”

Tôi mím môi, :

“Anh yên tâm, về .”

Hắn khẩy một tiếng:

“Hừ! Cái loại cha bán như cô thì còn ! Cô đừng tưởng làm như thể nắm thóp . Nói cho cô , đừng mơ! Còn mau về nhà nấu cơm , đói .”

Tráng Tráng từ tay Tần đoàn trưởng tụt xuống, nắm lấy tay , khoe công với Tần đoàn trưởng:

“Ba ơi! Con mang cả tới . Ông bà nội đưa chúng con về quê, giúp ba và kết hôn !”

“Cái gì?!”

Tần đoàn trưởng và Vương Hòa Bình đồng thanh hét lên, hai gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/dan-theo-con-trai-ga-cho-doan-truong/chuong-5.html.]

Họ đồng thời về phía .

Những khác xa cũng trở .

Vương Hòa Bình trừng mắt :

“Trần Chiêu Đệ, cánh của cô cứng đấy! Cô vốn là con dâu nuôi từ bé của nhà !”

Tôi mím môi:

“Bây giờ là xã hội mới , còn lôi cái bộ của xã hội cũ ?”

Vương Hòa Bình lo lắng quanh, đó nghiến răng:

cô là vợ của !”

Tôi :

“Tần đoàn trưởng vì cứu mà mất của quý. Anh thể nghĩ đến việc con, nghĩ đến việc vợ chứ!”

“Bây giờ chẳng đang giúp báo ơn ! Đến con trai còn nỡ tặng, chẳng lẽ nỡ tặng vợ?”

Vương Hòa Bình tức đến đỏ bừng mặt!

Hắn run rẩy chỉ tay :

“Được lắm Trần Chiêu Đệ cô, lên thành phố là đá ngay! Cái loại bạch nhãn lang nuôi tốn cơm như cô!”

“Cô cứ đợi mà thủ tiết cả đời !”

Hắn tức giận bỏ .

Tôi theo bóng lưng mà đảo mắt một cái, cứ làm như thủ tiết thì sống sung sướng lắm bằng.

Tần đoàn trưởng một cách đầy khó hiểu, Tráng Tráng, cuối cùng :

“Về nhà .”

Chiến hữu của trêu chọc:

“Lão Tần, chúc mừng nhé, cả con lẫn vợ luôn!”

“Lão Tần, đây là tu tà đạo ! Khác hẳn với danh môn chính phái chúng nhé, tóm một chữ thôi: Nhanh!”

Mọi ha hả.

Tráng Tráng hiểu tại lớn .

nó cũng hào hùng theo ha hả, chọc cho càng tợn.

Tần đoàn trưởng đặt nó lên vai, cõng nó về nhà.

Tôi theo bên cạnh họ.

Trước đây chẳng bao giờ thời gian cùng Tráng Tráng đón Vương Hòa Bình, vì ở nhà còn nấu cơm.

Trong nhà, Tần đoàn trưởng hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, cha , , giấy chứng nhận.

Cả như mất ngôn ngữ.

Anh lẩm bẩm:

“Rốt cuộc là ai đang phát điên ?”

Mẹ tát một phát đầu , bực :

“Mày hời hết , phát điên là bọn tao đây , ?”

Anh :

“Không , , chuyện kết hôn con thế , chẳng lẽ nên bàn bạc với con một tiếng ?”

Cha thâm trầm lên tiếng:

“Con trai, bàn bạc với con thì giờ nhà vẫn đang vì chuyện con mất của quý mà sầu thối mặt đấy!”

Mẹ đảo mắt trắng dã, tiếp lời:

thế, bàn bạc với mày thì làm mày thằng con 3 tuổi và cô vợ 20 tuổi như thế .”

Tần đoàn trưởng với :

“Cô đây.”

Tôi lập tức theo ngoài.

Bà cụ vọng theo:

“Đừng sợ nó, con chính là vợ nó!”

Loading...