Hơn ai hết, ông hiểu rõ:
Địa vị cha cao quý, đồng nghĩa con cái cũng sẽ cao quý.
Địa vị cha thấp kém, thể ép buộc con cái cũng thấp kém.
Không thể đánh đồng cha và con cái.
Sau một hồi lâu trầm mặc, cuối cùng ông cũng chấp thuận.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Một nguyện vọng lớn khác của sắp sửa trở thành sự thật.
Ước mơ đó thực chất đơn giản, chỉ là gỡ bỏ cái mác "con gái tiểu tam", rời xa những điều hỗn loạn ở đây.
Tạo cho một danh tính mới, bắt đầu một cuộc sống tươi sáng và đường hoàng.
Chỉ là, ngờ trong cuộc đời mới đó, còn mang theo một gánh nặng.
Gánh nặng đó chính là từ " tiểu tam" trở thành "".
Tôi và bà đều mang danh tính mới.
Tôi lấy tên Phương Chính, còn bà là Phương Quang Minh.
Tôi dẫn bà đến một thành phố xa lạ.
Ở nơi , một ai chúng là ai.
Chúng chọn kết giao với những lương thiện, bụng.
Tôi nhập học tại một trường cấp ba bình thường ở địa phương.
Nhờ kỹ năng làm bài thi tích lũy, đỗ một trường đại học hạng khá trong vùng và theo học ngành yêu thích.
Bà Phương Quang Minh bắt đầu học vẽ.
Bà thích nhất là chiếc ghế bập bênh, mãn nguyện ngắm những bức tranh tự tay vẽ.
Thỉnh thoảng, bà cảm thấy cuộc sống phần xa xỉ, bà liền hỏi : "Con, con xem, thậm chí còn liên lạc với mấy của con nữa, nhẫn tâm ?"
Tôi hỏi ngược : "Các sẵn lòng l..m t.ì.n.h nhân để đổi lấy tiền chu cấp cho ?"
Bà Quang Minh im lặng.
, một em trai nào của bà thể làm điều đó.
Bà nhanh chóng lấy vẻ mặt hiểu chuyện: "Thôi! Hi sinh nửa đời vì họ là quá đủ ! Từ giờ thèm nghĩ đến họ nữa."
Tôi vuốt tóc bà: "Cô Phương Quang Minh , là chuyện đều lời con mà."
Bà gật đầu lia lịa: "Đương nhiên , những ngày tháng thế đều nhờ lời con mới đấy."
Thực chất, điều bà thật sự hỏi là về cha ruột của bà.
Khi đó, đặt điều kiện: nếu theo , bà cắt đứt với quá khứ, chỉ với ba (Bạch Hướng Sơn) mà cả với cha ruột của bà.
Bà do dự lâu, nhưng cuối cùng vẫn chọn theo .
Tôi trở thành một lập trình viên, làm việc chủ yếu với các đồng nghiệp nam.
Kinh nghiệm ở trường cấp ba dạy cho rằng, thể giao tiếp và làm việc hiệu quả với đàn ông, ràng buộc bởi bất cứ tình cảm nam nữ nào.
Ngoài , còn nhận thêm công việc đánh giá tiểu thuyết, chủ yếu là để chỉ những lỗ hổng logic cho tác giả, nhưng còn dám mỉa mai bất cứ tác phẩm nào nữa, dù chúng tệ hại đến chăng nữa.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/con-gai-cua-tieu-tam/chuong-18.html.]
Ngoại truyện:
Hắc Nhất Quần từng đinh ninh rằng cả cuộc đời , sẽ mãi sống trong bóng tối.
Cậu lớn lên sự lạnh nhạt, thờ ơ của .
Vô tự hỏi, tại thể yêu thương như những khác?
Mãi mới hiểu, .
Mà là đàn ông ban cho sự sống mới là tồi tệ.
Ông ngoại vô cùng yêu thương , luôn khuyên đừng nên chấp nhặt với .
Cậu là hiểu lý lẽ, hề trách cứ một phụ nữ đáng thương, đầy tổn thương, chỉ tự bảo vệ chính ; chỉ oán trách đàn ông .
Kể từ khi sự thật về thế năm bảy tuổi, cuộc đời chỉ còn duy nhất một mục tiêu:
Đưa cả gia đình đàn ông đó vòng lao lý.
Cậu từng nghĩ sẽ mất nhiều thời gian để thành việc .
Ai mà ngờ , chỉ nửa năm kỳ thi đại học, đàn ông đó cùng vợ hợp pháp bắt, cả hai đều nhận án tù chung .
Sau khi tin, sụp đổ và bật nức nở.
xong, bà bắt đầu học cách đối xử hơn với .
Cậu rằng, chính ông ngoại với về công lao của .
Cậu đích đưa cha ruột của tù.
Nhờ điều đó, bắt đầu nhận bằng con mắt khác.
Bà triệt để tách khỏi hình bóng đàn ông .
, đàn ông đó đáng ngàn nhát d.a.o đ.â.m chết.
vẫn là con trai ruột của bà.
Cậu phủ nhận chiến công .
Cậu quá khao khát tình mẫu tử.
Ông ngoại thì càng yêu thương, chăm sóc hơn nữa.
Cuối cùng, cuộc sống mà hằng mong ước.
Chỉ là, thường xuyên nhớ đến...
Cô bạn cùng bàn, từng đâm.
Cô đột nhiên biến mất.
Cậu hiểu rằng đó là sự bảo vệ mà gia đình họ Bạch dành cho cô.
Nhờ việc đó, cô còn vật lộn với cái mác "con gái tiểu tam" đầy khó khăn nữa.
Cậu nhớ cô.
tìm cô, chính là sự bảo vệ nhất dành cho cô lúc .
***