Cố Quán Quán sốt cả đêm, cơ thể vẫn bình phục, chuyến đến nhà họ Tạ còn chơi với bà Cố lâu như , chút mệt mỏi.
Khi Cố Quán Quán định phòng ngủ nghỉ ngơi, cô chợt nhớ một chuyện, đầu góc cửa.
Hả?
Chiếc vali biến mất ?
Nhìn bếp, dọn dẹp sạch sẽ, ai.
Chú về ?
Cố Quán Quán cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Khi cô tỉnh , thấy Lục Kiêu đang bận rộn trong bếp, lòng cô lấp đầy bởi một điều gì đó.
Và bát cháo gạo thơm lừng, đến giờ cô vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào đó.
“Haizz!”
Cố Quán Quán thở dài một . Cô đẩy cửa phòng ngủ, cả vô tình va Lục Kiêu đang bước .
“Về !”
Lục Kiêu lên tiếng , giọng nhẹ nhàng của kéo Cố Quán Quán từ trạng thái mơ màng trở , “Chú, chú ?”
Cố Quán Quán ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
“Ừm!”
Lục Kiêu mắt cô, đáp lời.
Giọng nhẹ tênh, hiểu chỉ một từ đó, tim Cố Quán Quán đập thình thịch.
“Nếu mệt, em lên giường nghỉ ngơi , làm chút đồ ăn cho em.”
Lục Kiêu bước qua Cố Quán Quán.
Anh dời cơ thể, để Cố Quán Quán rõ thứ trong phòng ngủ và quần áo kịp dọn dẹp giường: vest, sơ mi, quần tây, đều của cô.
“Chú, chú định sống ở nhà ?”
Cố Quán Quán hậu đậu nhận , chiếc vali cô thấy lúc ngoài buổi trưa là ảo giác.
Vì lời của cô, Lục Kiêu bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/co-vo-nho-ngot-ngao-co-quan-quan-luc-tieu/chuong-64-cuoc-song-chung-bat-dau.html.]
“Quán Quán!”
Lục Kiêu chằm chằm mắt Cố Quán Quán, hỏi: “Không chào đón ?”
Cố Quán Quán khi tỉnh hình như quên mất chuyện đăng ký kết hôn. Lục Kiêu thổ lộ nhưng sợ thổ lộ.
Không từ lúc nào, đặc biệt sợ cô gái nhỏ rơi nước mắt, càng sợ cô giận dỗi với .
“Quên ?”
Giọng trầm thấp, đầu cũng cúi xuống, môi đặt bên tai Cố Quán Quán, “Em , sẽ nuôi !”
Lục Kiêu ở gần, thở ấm áp nhẹ nhàng phả má cô. Trong chớp mắt, cơ thể Cố Quán Quán căng cứng, mặt cô càng đỏ và nóng hơn.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi , thời gian như ngừng ở khoảnh khắc . Yên tĩnh đến mức Cố Quán Quán rõ tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
“Được!”
Cố Quán Quán lùi một bước, vội vàng trả lời. Không khí xung quanh rõ ràng đúng, cô nào dám ở bên cạnh Lục Kiêu.
“Quán Quán.”
Cố Quán Quán rời , bên tai là giọng Lục Kiêu gọi vô cùng dịu dàng. Anh đưa tay kéo cô gái định bỏ , tay còn ôm lấy eo cô.
“Vậy thì, lời giữ lời!”
Lục Kiêu , ánh mắt trầm xuống, nghiêm giọng : “Không bỏ !”
Chuyện hứa, Cố Quán Quán sẽ làm, cô gật đầu: “Ừm ừm!”
“Chú cứ yên tâm ở đây, sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Cố Quán Quán ngước Lục Kiêu, mỉm , nghiêm túc trả lời.
Một quá lâu , sự xuất hiện của Lục Kiêu như một tia sáng trong bóng tối, từ từ chiếu rọi làm tim cô ấm áp lên.
“Quán Quán!”
Khi Cố Quán Quán đang suy nghĩ, Lục Kiêu gọi tên cô. Lần cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm và trai của , cúi xuống và hôn lên môi cô.
Cảm giác mềm mại ấm áp, thở đàn ông nhanh chóng bao trùm lấy Cố Quán Quán. Cố Quán Quán đẩy từ chối, cô chủ động đưa tay ôm lấy cổ Lục Kiêu, để mặc tấn công chiếm đoạt.
Cô thích Lục Kiêu, thực sự thích!