Giờ nghỉ trưa, và vài đồng nghiệp nữ trò chuyện phiếm trong phòng pha .
Có tò mò: “Dạo Nhan Ngọc tinh thần phơi phới, cô bám ai nữa ?”
Có đồng tình: “Tôi thấy dạo cô chạy văn phòng Phó tổng Trình mấy , lẽ cô bám Phó tổng , sợ mất mạng !”
Tôi chỉ tay cửa: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Mọi cửa, Nhan Ngọc đang ngay đó.
Cô hề khó chịu, trái còn vênh váo: “Dựa dẫm đàn ông thì , chứng tỏ khả năng giữ chặt trái tim đàn ông, còn những nha, ý đồ đó cũng thành công , vì chẳng đàn ông nào thèm để mắt tới!”
Sự đắc ý của cô làm mảy may d.a.o động.
Cuối cùng cũng cắt cái rắc rối lớn.
Tôi đến phòng Tổng giám đốc để gửi tài liệu, cô lễ tân gọi : “Chị Mộng Kỳ, chị tiện tay mang giúp em phong thư cho Phó tổng Trình nhé.”
Văn phòng Phó tổng ngay cạnh phòng Tổng giám đốc.
May mà ông thư ký riêng, chỉ cần giao thư cho thư ký là xong, cần chạm mặt lão già hám gái .
Trong thang máy, lá thư đột nhiên rơi .
Tôi nhặt lên kiểm tra, phát hiện phong bì rách miệng trong quá trình vận chuyển.
Tôi vô tình liếc thấy cùng tờ giấy thư ghi dòng chữ về trại trẻ mồ côi.
Ra khỏi thang máy, nhà vệ sinh.
Tôi lén lút lá thư.
Phó tổng Trình hóa là trẻ mồ côi.
Trong thư rằng, nhiều năm qua cha ruột vẫn luôn từ bỏ ý định đưa ông về nhà, hy vọng ông đừng ghi hận trong lòng, cả hai cụ lượt qua đời vì bệnh tật năm ngoái.
Lá thư do trại trẻ mồ côi gửi đến để thăm dò xem ông còn làm việc ở công ty , khi rời trại trẻ mồ côi học đại học, ông biến mất , còn liên lạc với và chuyện cũ.
Mọi trong công ty chỉ Phó tổng Trình là một rể ở rể, nhưng từng ông lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Ông là trẻ mồ côi, lấy họ hàng và cháu ruột?
Tôi lờ mờ cảm thấy, đây chính là một kho báu.
Tôi gấp thư , nhét phong bì, đó dùng keo dán cẩn thận đưa cho thư ký của Phó tổng Trình.
Hoàn dứt khoát với Từ Dương, cảm thấy cuộc sống trở nên tươi .
Công việc thuận lợi, cuộc sống cũng nhiều hy vọng hơn.
Những ngày cuối tuần đây ngoài tăng ca thì chỉ ngủ và cày phim.
Thật nhàm chán và tẻ nhạt.
Bây giờ mong chờ cuối tuần, Trâu Diễn sẽ lái xe chở dạo ở ngoại ô thành phố.
Đã học tập và làm việc 9 năm ở Trùng Khánh, từng phát hiện nơi đây phong cảnh tuyệt vời đến thế.
Nghĩ kỹ , từng dạo ở công viên cánh đồng, mà chỉ là gặp thể trò chuyện ngớt và thể đủ.
Trâu Diễn cách trò chuyện, luôn tìm những chủ đề thú vị, thỉnh thoảng còn thêm vài câu chuyện nhỏ, thật nhẹ nhàng và vui vẻ.
Để khí chùng xuống, cũng xem truyện mạng và kể cho .
Cứ như , đồng nghiệp đổi, trở nên cởi mở hơn, ngay cả lời cũng hài hước hơn.
Nhận lương xong, để tự thưởng cho , rủ vài đồng nghiệp ăn món Nhật.
Đồng nghiệp tiện miệng hỏi Nhan Ngọc cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/che-do-aa-thoi-dai-moi/chuong-4.html.]
Nhan Ngọc lắc đầu: “Mọi , còn tài liệu sắp xếp xong.”
Trong lúc ăn, đồng nghiệp buôn chuyện: “Buổi trưa hôm đó lên sân thượng gọi điện cho khách hàng, thấy Nhan Ngọc đang gặm bánh bao. Cô bạn trai giàu ? Không là lừa tình đấy chứ?”
Những khác đều lắc đầu.
Nhan Ngọc vì xinh , tự mang một khí chất kiểu “bà đây hơn hẳn bọn mày”.
Hơn nữa cô ngày thường chỉ thích giao du với đồng nghiệp nam.
Với đồng nghiệp nữ thì chỉ giới hạn ở việc trao đổi công việc.
Không cần nghĩ cũng , cô đang tiết kiệm hết mức để cung phụng Từ Dương, tôn tượng Đại Phật .
Tiền bạc mua niềm vui của .
Ba tháng , và Trâu Diễn chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương.
Chúng mời những bạn thiết ăn một bữa, để quen .
Cô bạn gặp may mắn khủng khiếp, cua cả của “Vest Trâu Ký”.
Tôi tò mò: “Trâu Ký nào cơ?”
“Cái tiệm tủ kính lớn phố Giải Phóng .”
Phố Giải Phóng ở trung tâm thành phố một tiệm may vest trăm năm tuổi, chuyên làm vest đặt riêng.
Nghe thời kỳ kháng chiến, nhiều chính khách và ngôi đều là khách quen của tiệm .
Khi ngang qua đó, bạn bè luôn cảm thán, một bộ vest ở đó giá bằng cả năm lương của chúng .
Tôi trừng mắt Trâu Diễn: “Anh lừa em làm vận hành công ty.”
Anh tỏ vẻ vô tội: “Anh làm vận hành mà, tay vụng, thừa kế nghề của bố, nên và em trai phân công hợp tác, nó lo làm quần áo, lo bán quần áo.”
Tôi mới vỡ lẽ, những đến cửa hàng của đều là nhân vật giàu , địa vị, thảo nào mối quan hệ rộng đến .
Quản lý bộ phận của nghỉ việc và chuyển sang công ty khác.
Nhiều đều nhăm nhe chiếc ghế .
Người ủng hộ nhiều nhất chính là .
Dù cũng lên đến chức Phó quản lý, chỉ còn một bước nữa thôi.
Lúc , vị khách hàng từng hoãn dự án liên hệ với , rằng khi cân nhắc, công ty họ quyết định ký hợp đồng với công ty chúng .
Sau đó, Tổng giám bộ phận cũng tìm chuyện, bảo rằng coi trọng , cô sẽ đề cử lên vị trí Quản lý.
Tôi cảm thấy đây quả là thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa.
đến ngày công bố, thăng chức Quản lý là Nhan Ngọc.
Những bên đều xì xào.
Nhan Ngọc tỏ vẻ hiển nhiên: “Làm , chỉ cắm đầu làm việc thôi thì đủ.”
Cô còn đặc biệt đến tìm , nở nụ chiến thắng: “Cảm ơn cô nhường cơ hội cho , chắc giờ cô hối hận xanh cả ruột nhỉ.”
Tôi tìm gặp Tổng giám, cô một mặt bất lực: “Xin , cố gắng tranh luận. Tôi từng nợ Phó tổng Trình một ân huệ, ông mở lời yêu cầu trả, chỉ thể nhắm mắt làm ngơ.”
Tổng giám an ủi vỗ vai : “Năng lực của cô , đợi thêm chút nữa, sẽ cơ hội thôi.”
Nhan Ngọc nhậm chức định làm ba cú oai “quan quyền”.
Cô hết là đình chỉ mấy dự án trong tay .
Sau đó, cô phá lệ tuyển một cô bạn làm trợ lý cho .
Nói trắng là của cô tiếp quản dự án của , và cuối cùng là chiếm luôn vị trí của .