Chắc Là Tình Yêu - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-12-05 18:58:58
Lượt xem: 750

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Men theo ánh mắt của , thấy một chiếc sedan màu đen.

Hoắc Thời Lẫm đang bước xuống xe.

Anh cầm ô, về phía .

Chiếc ô nghiêng qua, che chắn cho đầu .

Anh chắn , lạnh lùng liếc Hoắc Dữ.

Không ai gì, bầu khí chìm sự im lặng quái dị.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Thời Lẫm mở lời .

Anh với : "Ương Ương, lên xe ."

"Anh đưa em về."

Hoắc Thời Lẫm khi trở về khác so với ở Tây Tạng.

Ở bên ngoài, thoải mái hơn một chút.

Khi về nước, mặc vest thẳng thớm, khí chất mạnh mẽ hơn, nhưng thiếu sự ấm áp.

Lên xe, Hoắc Thời Lẫm , cũng .

Anh đột nhiên hỏi : "Em và Hoắc Dữ chuyện ?"

Tôi gật đầu.

"Cắt đứt ?"

"Vâng."

Anh mím môi, nắm chặt vạt áo, dường như điều gì đó .

Lát , trong đêm mưa buồn bã , dừng xe gốc cây hoa xoan đang nở.

Anh nắm vô lăng, : "Ương Ương, ba năm để em , là thực sự trả tự do cho em."

"Anh lập kế hoạch cuộc đời từ lâu , tình yêu bao giờ chỗ trong đó. Dù là bản , gia tộc, đều cho cái quyền tự do kết hôn và yêu đương."

Tôi gật đầu.

Xảy nhiều chuyện như , cũng hiểu tại lúc đó thừa nhận .

"Thật , gần đây từng ý định cưới em, chỉ một ."

Anh sang .

Mưa rơi cửa kính, lộp bộp.

Thật kỳ lạ, chuyện với Hoắc Dữ lâu như , trong lòng dù dấy lên nhiều cơn sóng gió nhưng bao giờ rung động.

một câu nhẹ bẫng của Hoắc Thời Lẫm, đột ngột khiến tim hẫng một nhịp.

Chỉ là một nhịp, và cũng chỉ dừng ở một nhịp đó mà thôi.

"Anh nghiêm túc suy nghĩ, liệu thể cưới em ."

"Hôm tin em bắt cóc, thể gác chuyện đang làm để tìm em. Anh nghĩ, nếu chuộc em khiến khuynh gia bại sản, cũng cam lòng; nếu đổi mạng, cũng hai lời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chac-la-tinh-yeu/chuong-14.html.]

"Và bỗng thấy mơ hồ, yêu em đến mức , tại thể cưới em? Mặc kệ cái kế hoạch cuộc đời gì đó, em vốn dĩ luôn ngoài dự tính."

"Anh thể dùng cả mạng sống để yêu em, tại thể từ bỏ Hoắc thị, từ bỏ sự nghiệp để ở bên em?"

Tôi im lặng, chờ đợi lời tiếp theo của .

Một lúc , với : "Rồi thử nghĩ đến kết quả của việc làm đó."

"Cùng em sống cuộc đời của những bình thường, cơm áo gạo tiền, giặt giũ nấu nướng, vô cùng giản dị."

"Anh nghĩ, ban đầu sẽ cam tâm, sẽ cố gắng chấp nhận, sẽ thề thốt đảm bảo rằng yêu em. nữa?"

"Nhìn những bạn thuở xưa ai cũng kế thừa sự nghiệp, hiên ngang phơi phới, còn trở thành một tầm thường, liệu trong lòng nảy sinh sự bất mãn, chán ghét cuộc sống mà nhớ tiếc quá khứ, và liệu hối hận vì chọn em?"

"Tình yêu thể vượt qua vạn khó khăn, nhưng liệu nó thực sự chống sự cam tâm cứ lớn dần lên từng ngày ?"

Anh đặt tay lên vô lăng, khổ : "Ương Ương, môi trường gia đình từ nhỏ khiến coi trọng quyền lực và sự nghiệp."

"Hiện tại điên cuồng cưới em, ôm em lòng và hôn em cuồng nhiệt, nhưng nếu chọn con đường đó, thể đảm bảo rằng tương lai sẽ hối hận."

Cổ họng như nghẹn , khó chịu đau nhói, giọng run run.

"Đến lúc đó, kết quả sẽ là cả hai chúng đều đau khổ.”

Tôi nhắm mắt , siết c.h.ặ.t t.a.y áo của gật đầu: "Vâng, hiểu."

"Anh còn nghĩ đến một con đường khác." Hoắc Thời Lẫm dừng lâu mới mở lời.

"Anh cũng nghĩ, sẽ dùng các mối quan hệ và tài nguyên sẵn , cố gắng thuyết phục gia đình họ Hoắc để cưới em. Tuy khó khăn, nhưng thể thực hiện."

"Sự nghiệp của sẽ ảnh hưởng lớn, còn em, gả cho , sống cuộc sống phu nhân nhà giàu, em ?"

Phu nhân nhà giàu, sống cuộc sống như thế nào?

"Là luôn giữ hình tượng thanh lịch, cử chỉ hành động đều chú ý. Thường xuyên tham gia các sự kiện xã giao, định kỳ tụ họp với trong giới, xoay xở trong các mối quan hệ phức tạp."

"Điều cũng nghĩa là, em từ bỏ nhiều thứ, ví dụ như những quán ăn vỉa hè em thích, niềm đam mê cưỡi ngựa trượt tuyết, thậm chí là sự tự do của em."

Anh dò xét, cẩn thận hỏi : "Ương Ương, em chấp nhận ?"

Tôi thể thấy niềm hy vọng trong mắt .

Tôi tin, chỉ cần gật đầu, sẽ gạt bỏ chướng ngại, đưa thế giới của .

Thật , cuộc sống mà mô tả, đại khái thể hình dung .

Nhà họ Ngụy gia tộc quyền quý, nhưng cũng nhiều quy tắc.

Những yêu cầu phức tạp trói buộc sự tự do của nuôi .

Trong ký ức của , ngoài những chuyến du lịch gia đình, bà bao giờ rời khỏi thành phố .

Bà như sinh chỉ để quản lý gia đình, chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái.

Tôi luôn cảm thấy cuộc sống của bà đạm bạc, đạm bạc đến mức khiến thấy tẻ nhạt, thậm chí là đáng sợ.

Tôi còn nhớ, trong giới xã giao đầy tính toán lợi lộc, giây phút bà vẫn đang mỉm , nhưng ngay khi khuất, bà liền thu nụ .

: "Ương Ương, cuộc sống mệt mỏi tẻ nhạt."

"Mẹ thực sự nhớ những ngày còn xổm bên lề đường ăn lẩu cay."

Loading...