Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu sững , buột miệng : “Chúng … fan đón ?” Nói xong sang Khải Dương: “Anh thuê đến hả? Hay là sếp thuê?”
Lịch trình của giải công bố từ sớm, hâm mộ đều dễ dàng nắm rõ, chỉ thuê mới chịu tới xem.
Khải Dương cũng nhiều, lấy máy tính bảng bấm vài cái đưa qua: “Tôi thời gian mấy đứa đều lướt điện thoại, nhưng chúng cũng nhóm fan riêng , hiện tại… cũng gần hai mươi ngàn .”
Lần , hiếm hoi lắm mới moi vẻ kinh ngạc gương mặt của cả bốn tên nhóc, phản ứng đó Khải Dương tự nhiên cũng thấy chút thành tựu.
Đức Khải và Anh Khoa đây từng thi đấu một , nhưng đó ném trứng thối xem như may mắn. Lần chào đón, liền nhảy hàng chục vấn đề rối rắm. Nào là bước xuống xe nên dừng giao lưu ? Có cần chào hỏi gì ? Nếu xin ký tên thì làm ? Chữ ký còn kịp luyện tập, ký cho quá .
Khải Dương chốt : “Xuống xe thì một cái, vẫy tay thẳng cho ngầu. Mấy chuyện còn bọn sẽ lo, giờ mà dừng giao lưu là dễ chắn đường của đội khác… sẽ ghét đó.”
Trường đấu dựng trong một nhà thi đấu thể thao lớn của thành phố H, bước bên trong, các dãy bàn thi đấu xếp thành vòng, mỗi bàn là một đội, lưng về phía khán giả. Phía sân khấu treo một màn hình LED khổng lồ, lúc đang phát đoạn intro của giải đấu.
Đức Khải cảm khái: “Đến đây , là từng bước từng bước mà .”
Minh Hiển: “Ai sợ thì về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-102.html.]
Anh Khoa: “Dân chơi, gì mà sợ.”
Thiên Tường trọng tâm: “Không bữa khuya hôm nay thêm món vịt ?”
Khải Dương đáp gọn: “Sợ ăn nổi, khởi đầu , mua cho mỗi một con.”
Sau đó, lục tục thêm vài đội tiến , phần lớn đều quen Khải Dương…
“Wow! Ông trở thật , đáng như thế từ sớm chứ.”
“Chúc mừng nhé! Trận trở về thú vị lắm, xem kỹ đó.”
xHENRI
“Vào vòng loại là giỏi .”
“Người mới nhưng bọn nương tay , thua thì đừng nhé.”
Đủ thứ lời, câu như thật lòng như mỉa mai, câu rõ ràng là khiêu khích. Khải Dương chỉ nhạt đáp qua loa, cuối cùng ôm một bụng tức giận.
Khải Dương nghiến răng: “Nhớ tên mấy đội đó, gặp họ ở trả thù cho . Đánh cho bọn họ đến ba năm vẫn còn sợ…”