Tin Cận Trầm Tuyết m.a.n.g t.h.a.i công bố, nhưng hàm ý khiêu khích trong lời lúc quá rõ ràng. Tống Khuynh Hàn dây dưa với cô , bỏ : “Con của cô, cô tùy ý.”
“Chị giận ?” Cận Trầm Tuyết thấy cô định liền vội vàng bước lên chặn , mặt đầy vẻ “uỷ khuất”, “Em cố ý những lời khiến chị vui...”
Tống Khuynh Hàn để ý đến cô , thẳng vòng qua cô .
hai bước, phía đột nhiên truyền đến tiếng chậu hoa vỡ “choang”.
Cô đầu thì thấy Cận Trầm Tuyết đang xổm đất, vành mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi. Những trong phòng khách thấy tiếng động cũng vội vã chạy tới.
Cận Trầm Chu là đầu tiên xông lên, cúi đỡ cô : “Tiểu Tuyết! Sao thế? Có thương ?”
Cận Trầm Tuyết nấc ngẩng đầu Tống Khuynh Hàn: “Em xin chị, em... em chỉ với chị rằng, những lời lúc nãy cố ý, chị đừng giận...”
“Em xin chị, ngờ khiến chị vui đến thế...”
Lời , ánh mắt của trong nhà đều đổ dồn lên Tống Khuynh Hàn. Ai cũng nghĩ cô con dâu thật điều, em chồng ý khuyên bảo, cô còn trút giận lên khác.
Trong lúc đó, tất cả họ hàng đều xì xào bàn tán. Bà Cận càng lập tức xông tới, chỉ mũi Tống Khuynh Hàn mà mắng: “Tôi cho dù cố ý cô thì ? Cô là cái thá gì, dám ức h.i.ế.p con gái ?!”
“Nếu năm đó Trầm Chu nhất quyết cưới cô, cô nghĩ cô thể bước chân cửa nhà họ Cận ? Còn tư cách ở đây tỏ thái độ với Tiểu Tuyết?!”
“Mẹ, . Là cô …”
“Đủ Khuynh Hàn.” Cận Trầm Chu nhíu chặt mày, lạnh lùng ngắt lời giải thích của cô, “Em thừa Tiểu Tuyết sức khỏe , thể kích động quá mạnh, em thể bắt nạt em như ?”
“Chuyện đúng là em sai, thể chiều chuộng em như nữa. Nghe lời, xin Tiểu Tuyết .”
Tống Khuynh Hàn cụp mắt, một lời nào chằm chằm hai đang ôm chặt . Cận Trầm Chu với vẻ mặt lạnh băng, ôm chặt Cận Trầm Tuyết tội nghiệp trong lòng, còn chút dịu dàng nào của ngày ?
Không đúng, sự dịu dàng vẫn còn đó, chỉ là trao hết cho một khác. Tống Khuynh Hàn quanh một vòng, trái tim như siết chặt.
Cô hít một thật sâu, giọng run rẩy nhưng rõ ràng: “Tôi làm gì cô cả, cũng giận, chậu hoa là cô tự làm vỡ, liên quan đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/cam-bay-hon-nhan/chuong-5.html.]
“Cô còn cãi hả?” Bà Cận gầm lên giận dữ, “Chẳng lẽ Tiểu Tuyết dối vu oan cho cô ?! Chắc chắn là cô tức giận, cố tình nhắm nó!”
Các họ hàng khác cũng hùa theo, xôn xao Tống Khuynh Hàn “ hiểu chuyện”, “nhỏ nhen”. Còn Cận Trầm Chu, lẽ tin tưởng cô nhất, lúc cũng chỉ nhíu mày, hề ý định biện hộ cho cô.
Tống Khuynh Hàn đột nhiên bật , sự hoang đường của bản suốt những năm qua. Cô giải thích thêm một lời nào, bước về phía cửa.
Cùng với tiếng cửa lớn “rầm” một tiếng đóng , lời nguyền rủa của Bà Cận và sự chế giễu của họ hàng cách ly . Cận Trầm Chu đuổi theo.
Trước đây ở nhà họ Cận, chỉ cần cô chịu chút uỷ khuất, Cận Trầm Chu nhất định sẽ bênh vực cô, bất kể ai cản, cũng kéo cô ngay. , đuổi theo, nghĩ thì lẽ cũng sẽ bao giờ đuổi theo nữa.
Đi đường về nhà, gió đêm thổi má Tống Khuynh Hàn đau rát. Cô như ma xui quỷ khiến móc điện thoại , dòng trạng thái đầu tiên vòng bạn bè chính là của Cận Trầm Tuyết.
Trong ảnh, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Cận Trầm Tuyết dựa Cận Trầm Chu, cánh tay cô khoác c.h.ặ.t t.a.y . Chú thích ảnh là: “Chúng mãi mãi là gia đình mà ngoài thể chia cắt.”
Cận Trầm Chu gần như bình luận ngay lập tức: “Em cũng mãi mãi là công chúa nhỏ của .”
Tống Khuynh Hàn chằm chằm màn hình, vành mắt gió thổi đến mức cay xè, nhưng cô vẫn rơi giọt nước mắt nào. Cô khổ ấn nút khóa màn hình, giấu tất cả những thứ chói mắt bóng tối.
, họ mới là gia đình.
Vậy thì hãy để cô, ngoài , sớm rời , mãi mãi trốn thoát khỏi cuộc sống hạnh phúc của họ.
Mãi đến nửa đêm, tiếng chìa khóa xoay ở tiền sảnh mới vang lên. Tống Khuynh Hàn sô pha nhúc nhích, Cận Trầm Chu loạng choạng bước , mùi rượu nồng nặc khiến choáng váng.
Cô thậm chí còn kịp né tránh ôm chặt lấy eo. Hơi thở ấm áp của đàn ông phả cổ cô, miệng còn lẩm bẩm rõ lời: “Khuynh Hàn, đừng giận nữa... đều là , em trách , đ.á.n.h mắng cũng ...”
“Cút .” Tống Khuynh Hàn đẩy hai cái. say đến mức còn sức lực, trọng lượng cơ thể dồn hết lên cô. Cô giãy giụa thành nên đành chịu, để mặc đối phương ôm.
Không ngờ vài phút, thở đều đặn truyền đến từ hõm cổ cô — Cận Trầm Chu ngủ say.
Tống Khuynh Hàn cúi đầu gương mặt đang ngủ say của , chợt nhớ ngày xưa công tác về cũng mệt đến mức ngủ ngay lập tức. vẫn còn mơ màng nắm tay cô “nhớ em”, ôm cô thật chặt, cùng cô giấc ngủ.
Cô nhắm mắt , dường như vẫn thể thấy nhịp tim thành kính của trai trẻ. Rốt cuộc là vì , và từ khi nào, thứ trở nên như thế ?
Trái tim đột nhiên quặn đau, Tống Khuynh Hàn kìm nước mắt, rơi xuống gò má Cận Trầm Chu. Anh giọt nước mắt đó làm tỉnh giấc, mở mắt lờ mờ đưa tay lên: “Bé yêu, đừng ... ?”