Bỏ lỡ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-30 09:31:57
Lượt xem: 58

Vào những ngày tháng và Bùi Trạch Minh yêu sâu đậm nhất, nhận lời mời làm việc từ công ty hàng đầu trong ngành, cách tới 2000 km.

 

Tôi đắn đo suốt 3 ngày, nhưng cuối cùng vẫn chọn tiền đồ.

 

Bùi Trạch Minh hiểu , an ủi: “Chỉ là 2000 km thôi mà, máy bay cũng chỉ mất 3 tiếng. Hàng tháng thể đến thăm em, chuyện bố cứ để . Em chỉ việc thôi, sẽ luôn chờ em.”

 

Năm thứ sáu yêu xa. Sự liên lạc giữa chúng ngày càng ít , thậm chí một tin nhắn vài ngày mới nhận hồi âm.

 

Tôi quyết định nghỉ việc, trở về kết hôn với . Anh chờ đủ lâu .

 

Không ngờ, gặp mặt đầu tiên là ở đội cảnh sát giao thông.

 

Anh bắt vì lái xe trong tình trạng say xỉn.

 

“Anh bao giờ uống rượu mà. Lại còn lái xe khi say? Anh luôn luôn là điềm tĩnh…” Tôi .

 

Một cô gái mặc áo ngủ hình Minnie xông đại sảnh.

 

mắt đỏ hoe, lao đến mặt Bùi Trạch Minh, túm lấy cánh tay cắn.

 

“Ai cho lái xe tới tìm em làm gì! Đồ ngốc! Em bảo là em chỉ đau bụng kinh thôi mà!”

 

Tôi chợt nhớ Bùi Trạch Minh một chiếc áo ngủ hình Mickey cùng loại.

 

Anh từng đó là đồ trúng thưởng.

 

Tôi chằm chằm họ, bỗng cảm thấy chẳng khác nào một con hề.

 

Tôi phân biệt đó là tuyết bay mắt.

 

Hay là cảnh tượng mắt làm cho đau nhói.

 

Nước mắt cứ thế chảy thẳng ngoài.

 

“Giang Miên!”

 

Bùi Trạch Minh đuổi kịp.

 

Tôi bắt taxi rời , bờ sông hóng gió lạnh lâu.

 

Vừa .

 

Một cứng nhắc như , mà cũng mặc áo ngủ đôi.

 

Tôi Bùi Trạch Minh tìm bằng cách nào.

 

Vừa ngẩng đầu lên, ngay mặt.

 

Vẫn như đây.

 

Tôi ở , sẽ xuất hiện ở đó.

 

“Em sốt , về nhà với .”

 

Bùi Trạch Minh bế lên.

 

“Giang Miên, em đừng lúc nào cũng cứng đầu như , chẳng lợi gì cho em .”

 

Anh đưa về căn nhà mà chỉ từng thấy qua video.

 

Trên bàn đặt đầy hoa tươi, ghế sofa chất đống búp bê vải, chiếc chăn và gối ôm của cô gái gấp gọn gàng.

 

“Cô là thực tập sinh đây hướng dẫn.”

 

Bùi Trạch Minh đặt túi chườm lạnh lên trán .

 

“Tuổi còn nhỏ, làm việc một ở ngoài, nên quan tâm hơn một chút.”

 

“Là em nghĩ nhiều …”

 

Điện thoại reo.

 

Đó là nhạc chuông riêng.

 

Hai chữ 【Đồ ngốc】 nhảy múa màn hình, kèm theo khuôn mặt tươi của cô gái.

 

Anh là ghét sự rườm rà, bao giờ đặt ghi chú cho ai.

 

Bây giờ, vẫn chỉ là một dãy trong điện thoại của .

 

Bùi Trạch Minh lúng túng che điện thoại , như thể đang giấu diếm điều gì đó.

 

“Chờ một lát.”

 

Anh bước , trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/bo-lo/chuong-1.html.]

 

Đầu đau như búa bổ.

 

Thuốc uống nôn hết.

 

“Bùi Trạch Minh…”

 

Không động tĩnh.

 

Tôi vịn tường bước ngoài, tối om, biến mất từ lúc nào.

 

Màn hình máy tính ban công phát ánh sáng mờ ảo.

 

Trên đó, tài khoản Douyin (Tiktok Trung Quốc) của Bùi Trạch Minh đang đăng nhập.

 

Anh và cô gái đó duy trì “ngọn lửa” gần một nghìn ngày.

 

Tôi lật xem nhật ký.

 

Từ lúc ban đầu, cô gái đơn phương chia sẻ video.

 

Cho đến khi Bùi Trạch Minh nghiêm túc bình luận.

 

Rồi đến việc hai gửi cho , chuyện lớn chuyện nhỏ, thứ đều phản hồi.

 

Trong khi , khi công việc bế tắc đến mức mất ngủ, gọi điện cho Bùi Trạch Minh, cũng trông chờ may mắn.

 

Anh bận.

 

Không lúc nào cũng bắt máy.

 

Tôi khuỵu xuống ghế, nước mắt làm nhòe tầm .

 

Ting—

 

Tin nhắn màn hình vẫn tiếp tục gửi đến.

 

【Vi Vi: Em uống t.h.u.ố.c , cháo nấu em cũng ăn hết sạch. Giờ ôm gấu an thần mua, chuẩn ngủ đây.】

 

【Bùi: Được . Đừng để bạn trai mới của em tùy tiện nhà, nguy hiểm.】

 

【Vi Vi: Vâng ạ~ Chỉ sư phụ mới phòng riêng của em~】

 

【Vi Vi: Hay là em chia tay , làm bạn trai em nhé, dù cũng ngầm mặc định quan hệ của chúng . Em uống rượu là vì em, bạn trai em , còn tìm đ.á.n.h , mắng nhớ ngày kinh nguyệt của em, mua t.h.u.ố.c cho em uống.】

 

【Vi Vi: Anh và bạn gái yêu xa năm năm , chắc chắn chẳng còn tình cảm gì nữa. Hay là dứt khoát đá cô …】

 

Nước mắt chảy dài từ đôi mắt vô hồn.

 

Tôi c.h.ế.t lặng đó, cảm giác như tim khoét một lỗ lớn, thở phảng phất mùi m.á.u tanh.

 

Hóa , khi đau khổ đến tột cùng, sẽ trở nên tê liệt.

 

Giống như c.h.ế.t .

 

Chỉ dày vẫn còn hoạt động, buộc nôn dịch chua, máu. Cứ như thể nôn hết cả mười năm yêu Bùi Trạch Minh ngoài.

 

Tách—

 

Đèn ở tiền sảnh đột ngột sáng lên.

 

Bùi Trạch Minh một tay xách nồi đất đựng cháo, một tay cầm gói t.h.u.ố.c đau bụng kinh mà cô gái dùng hết, cổ còn quàng một chiếc khăn len hoạt hình màu hồng.

 

Phần đuôi khăn, thêu chữ “Vi”.

 

Tôi chao đảo ngã xuống sàn nhà.

 

Khi Bùi Trạch Minh ôm lấy, còn cảm nhận sự ấm áp nữa, mà là một mùi nước hoa xa lạ xộc thẳng mũi .

 

Thật kinh tởm.

 

“Giang Miên! Tỉnh ! Giang Miên…”

 

Tôi bất tỉnh.

 

Khi tỉnh , đang ở bệnh viện.

 

Phòng bệnh trống trải.

 

Tôi lấy điện thoại gọi một cuộc.

 

“Alo, giúp rút thủ tục xin nghỉ việc. Tôi chấp nhận công ty cử công tác nước ngoài.”

 

Đi nước ngoài.

 

Đến nơi bao giờ gặp Bùi Trạch Minh.

Loading...