Lông mi của Thẩm Thanh Thu rung lên, cô mở mắt nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể mở , ý thức dần chìm bóng tối vô tận.
Khi cô tỉnh dậy nữa, cô thấy đang ở trong một môi trường xa lạ.
Cô đột ngột dậy và quan sát xung quanh.
Đây phòng cô!
Tại cô ở đây?
Lúc , một phụ nữ lạ mặt bước từ bên ngoài, thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh, mặt cô nở một nụ thiện: “Tiểu thư Thẩm, cô tỉnh .”
“Cô là...?” Thẩm Thanh Thu phụ nữ mặt, ánh mắt dò xét.
Nghe cô , nụ mặt phụ nữ càng đậm hơn: “Tôi là giúp việc ở đây, nếu cô ngại thể gọi là dì Chu.”
Nói , dì Chu chợt nhớ điều gì: “Tiểu thư Thẩm chờ một lát, thông báo cho ngay.”
Không đợi Thẩm Thanh Thu kịp phản ứng, cô rời khỏi phòng.
Không lâu , tiếng bước chân từ cửa phòng ngủ.
Thẩm Thanh Thu thể nhận đây là bước chân của dì Chu .
Ánh mắt cô chăm chú cánh cửa, chỉ thấy Phó Đình Thâm mặc áo sơ mi đen xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
Thẩm Thanh Thu chợt sững sờ, chằm chằm bóng dáng cao lớn, thẳng tắp mặt hồi lâu, dần dần lấy tinh thần.
Thì giọng lờ mờ cô thấy khi hôn mê là ảo giác.
“Đã đỡ hơn chút nào ?” Phó Đình Thâm đến bên cạnh Thẩm Thanh Thu, khi giường bên cạnh lún xuống, xuống và đặt tay lên trán cô.
Khoảnh khắc mang theo thở lạnh lùng đến gần, Thẩm Thanh Thu theo bản năng nín thở, ngón tay khẽ co nắm chặt ga trải giường: “Đỡ hơn nhiều ...”
Có lẽ do sốt tối qua, giọng cô khàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/bi-bo-roi-vao-ngay-cuoi-toi-duoc-tong-tai-hang-ty-chieu-chuong-tham-thanh-thu-pho-dinh-tham/chuong-82-su-cung-chieu-tuyet-doi.html.]
Phó Đình Thâm đưa cốc nước đặt ở đầu giường cho cô: “Uống chút nước.”
“Tiên sinh, cháo nấu xong .”
Thẩm Thanh Thu ngước lên, lúc mới chú ý thấy dì Chu đang bưng một cái khay, đó đặt một cái bát sứ trắng tỏa nóng.
Phó Đình Thâm giơ tay cởi cúc áo sơ mi ở cổ tay, xắn tay áo lên một đoạn, giọng trầm ấm, từ tính vang lên: “Đưa .”
Dì Chu nhận ý định của Phó Đình Thâm, Thẩm Thanh Thu với nụ ẩn ý, chút mờ ám: “Tiểu thư Thẩm, nếu gì cần, cô cứ việc dặn dò .”
Nói xong, cô đóng cửa phòng và rời .
Căn phòng đột nhiên im lặng, bầu khí chút ngượng nghịu.
“Tối qua em viêm dày ruột cấp, gây sốt, bác sĩ khuyên em nên ăn uống thanh đạm trong vài ngày tới.” Phó Đình Thâm dùng ngón tay thon dài, xương xẩu cầm thìa, từ tốn khuấy bát cháo kê hải sâm, thổi nhẹ đưa đến bên môi Thẩm Thanh Thu: “Thử một chút.”
“Tôi tự ăn .” Thẩm Thanh Thu chút hoảng loạn cụp mắt xuống, né tránh về phía một chút.
Phó Đình Thâm quyết tâm đút cho Thẩm Thanh Thu, cố chấp đặt chiếc thìa bên môi cô.
Hai giằng co một lúc, Thẩm Thanh Thu thỏa hiệp mở miệng.
trong miệng thực sự vị gì nên khi ăn vài miếng, cô lắc đầu: “Tôi no .”
“Dù khẩu vị cũng ăn một chút.” Phó Đình Thâm cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, như đang dỗ dành: “Ngoan, ăn thêm chút nữa, ăn xong dẫn em vườn dạo.”
Thẩm Thanh Thu chút tủi Phó Đình Thâm, khóe mắt ẩm ướt: “ thật sự ăn nổi nữa.”
Nói xong câu , Thẩm Thanh Thu mới nhận lời phần làm nũng.
Trước đây khi ốm, cô luôn chỉ một , quen với việc tự mạnh mẽ, quen với việc đối phó với thứ. sự xuất hiện của Phó Đình Thâm, sự chăm sóc chu đáo của dường như khơi dậy sự mềm yếu và tủi chôn sâu trong lòng cô.
Một lời tự nhiên thốt mà cần suy nghĩ.
Có lẽ làm nũng là thuộc tính tiềm ẩn của phụ nữ, nhưng điều kiện để nó kích hoạt là sự cưng chiều tuyệt đối từ đối phương.