Lục Trạc đột nhiên bật dậy, thấy Lục lão gia chống gậy tới, vội vàng lên, cúi đầu, “Ông nội.”
Lục phu nhân gần đây Lục lão gia mắng xối xả, trong lòng chất chứa một cục tức, nhưng đối mặt với lão gia vẫn làm đủ vẻ ngoài, lạnh nhạt gọi một tiếng, “Ba.”
“Ta hỏi con, con chuyện với Thanh Thu thế nào?” Ánh mắt sắc bén của Lục lão gia đầy vẻ dò xét, chằm chằm Lục Trạc, “Chỉ cần nó đồng ý tha thứ cho chúng , chúng thể tổ chức họp báo để giúp nó công khai làm rõ.”
Lục phu nhân , đột nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt chút bực bội, “Ba, ba là hồ đồ ! Chuyện vốn dĩ là nó với chúng , bây giờ gây scandal như , tại chúng giúp nó mặt thanh minh!”
“Hơn nữa, ba bảo A Trạc tổ chức họp báo giúp nó thanh minh, đây chẳng là làm mất mặt A Trạc ?!”
“Con im miệng ngay cho !” Lục lão gia nắm chặt cây gậy trong tay, đập mạnh xuống đất.
Một tiếng ‘cốc’ trầm đục, như thể gõ tim Lục phu nhân, khiến bà lập tức im bặt.
“Lục gia chúng cưới một con sói mắt trắng như con nhà! Những năm qua nếu nhờ Thẩm Thanh Thu vạch kế hoạch, Lục gia thể vực dậy từ cuộc khủng hoảng năm xưa ? Những thứ con ăn mặc tiêu xài hiện tại, đều dựa Thẩm Thanh Thu giúp con kiếm ! Nếu con nghĩ dựa mà thể đeo vàng mặc bạc, cả ngày uống đ.á.n.h bài, sống cuộc sống xa hoa trụy lạc!”
“Lúc nếu con ly gián A Trạc, thì giờ nó sớm kết hôn với Thẩm Thanh Thu , làm nảy sinh hết sóng gió đến sóng gió khác! Cô với chúng , lời mà con cũng dám !”
Những năm qua, Lục lão gia vì bệnh mà nghỉ hưu sớm, giao công ty cho Lục Trạc xong thì an tâm an dưỡng tuổi già trong sân nhỏ của , hiếm khi hỏi đến chuyện công ty, càng can thiệp chuyện lớn nhỏ trong nhà.
Khiến đều cho rằng Lục lão gia thời trẻ sở hữu thủ đoạn sấm sét tu dưỡng tính.
Giờ đây đối mặt với Lục lão gia đang nổi giận, khỏi im lặng như tờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/bi-bo-roi-vao-ngay-cuoi-toi-duoc-tong-tai-hang-ty-chieu-chuong-tham-thanh-thu-pho-dinh-tham/chuong-231-co-ta-dang-noi-nhung-loi-ngong-cuong-gi.html.]
“Ông nội, là con phụ lòng Thẩm Thanh Thu, nhưng cho dù con thế nào, cô cũng chịu tha thứ cho con…” Lục Trạc khẽ thở dài một tiếng, kể bộ cuộc chuyện với Thẩm Thanh Thu cho Lục lão gia .
Lục lão gia xong, vẻ mặt hiện lên sự nghiêm trọng từng , “Nó thật sự như ?”
Lục Trạc gật đầu với vẻ nghiêm túc, “Hoàn là sự thật.”
Lúc , Lục phu nhân vẫn luôn nhịn nãy giờ liền giận dữ : “Thẩm Thanh Thu cô đang những lời ngông cuồng gì! Thật sự nghĩ Lục gia hiện tại còn như ba năm ! Tôi cô đáng như ! Cô lúc bắt cóc và chụp những bức ảnh đắn đều là báo ứng! Người như cô đáng lẽ …”
“Đáng lẽ làm ?!” Lục lão gia đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Đôi mắt đục ngầu của ông tràn đầy cơn thịnh nộ cuồn cuộn, ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc lẹm quét thẳng về phía Lục phu nhân.
Lục phu nhân đối diện với ánh mắt của ông, thiếu tự tin cúi gằm xuống, nuốt hết những lời xong bụng.
“Làm bậc trưởng bối, con thể những lời như !”
“Người thường , thì đừng làm, chẳng lẽ cô làm chuyện như , chúng còn che giấu giúp cô ?” Lục phu nhân cuối cùng cũng thể nhịn nữa, bà cảm thấy Lục lão gia quả thực lú lẫn .
Xảy chuyện, việc đầu tiên nghĩ cho Lục gia, ngược nghĩ cho một Thẩm Thanh Thu hề quan hệ huyết thống nào!
“Cũng may là cô chủ động đề nghị chia tay với A Trạc, nếu A Trạc nhà chúng giờ chẳng c.h.ế.t ! Chuyện một khi truyền ngoài, Lục gia chúng còn mặt mũi nào nữa!”
“Con im miệng ngay!” Lục lão gia lạnh giọng quát, “Ta còn c.h.ế.t, Lục gia còn đến lượt một ngoài như con chỉ tay năm ngón!”
Một câu ' ngoài' nhẹ nhàng thốt , như một con d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng tim Lục phu nhân.