Bị Bỏ Rơi Vào Ngày Cưới, Tôi Được Tổng Tài Hàng Tỷ Chiều Chuộng - Thẩm Thanh Thu, Phó Đình Thâm - Chương 212: Bầu Không Khí Căng Thẳng

Cập nhật lúc: 2025-12-22 14:41:37
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian , Tôn Niệm Dao vẫn luôn lên kế hoạch cho việc tái xuất.

ngừng chạy đến các sự kiện từ thiện, khi l..m t.ì.n.h nguyện viên, khi phim ở các vùng núi nghèo khó, ngoài mục đích nhân cơ hội để mong nhận sự tha thứ của công chúng, từ từ tầm của đại chúng.

khi sự việc ngày hôm qua phanh phui, mạng xã hội bây giờ tràn ngập những lời mắng c.h.ử.i tàn nhẫn đối với cô, điều chẳng khác nào họa vô đơn chí.

Điều nghĩa là tất cả nỗ lực đây của cô đều đổ sông đổ biển!

Lục Trác rời khỏi nhà họ Tôn đêm qua, giờ chỉ còn gia đình họ Tôn đối mặt với tình hình tồi tệ mắt.

Phòng khách chìm trong bầu khí ảm đạm, nặng nề.

Tôn Kiến Bình một lời, chỉ hút t.h.u.ố.c lá hết điếu đến điếu khác.

Mẹ Tôn dù trong lòng khó chịu nhưng cũng dám lúc , chỉ thể nén giận.

Bà liếc , bắt gặp ánh mắt nóng vội của Tôn Niệm Dao, từ từ cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.

“Cha, cha nhanh chóng nghĩ cách ! Chẳng lẽ cứ trơ mắt con hủy hoại ?!” Tôn Niệm Dao bực bội Tôn Kiến Bình, “Đừng quên, con trở về là để gả nhà họ Lục, nếu con thất bại, nhà họ Tôn coi như hết hy vọng!”

Nói cho cùng, phận của nhà họ Tôn hiện giờ dựa Tôn Niệm Dao để duy trì.

Nếu Lục Trác từ bỏ Tôn Niệm Dao, đồng nghĩa với việc nhà họ Lục từ bỏ nhà họ Tôn.

Tôn Kiến Bình lời con gái , đôi mắt vốn thờ ơ cuối cùng cũng chút ánh sáng. Ông thong thả dụi tắt điếu t.h.u.ố.c đang cầm, từ tốn lên tiếng: “Con sợ cái gì, bây giờ thực sự nên lo lắng là chúng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/bi-bo-roi-vao-ngay-cuoi-toi-duoc-tong-tai-hang-ty-chieu-chuong-tham-thanh-thu-pho-dinh-tham/chuong-212-bau-khong-khi-cang-thang.html.]

“Ý cha là ?” Tôn Niệm Dao nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu cha .

Khóe miệng Tôn Kiến Bình nở một nụ đầy ẩn ý: “Người thực sự nên lo lắng bây giờ là nhà họ Lục.”

Thấy Tôn Niệm Dao vẫn còn mơ hồ, ông kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại nhà họ Lục và chúng đang cùng một con thuyền, ngoài việc cùng chèo chống vượt qua khó khăn , nhà họ Lục còn con đường nào khác.”

“Con nghĩ xem, chuyện của con và Lục Trác ồn ào khắp nơi, trong mắt ngoài, chuyện của con và Lục Trác cơ bản định sẵn . Nếu nhà họ Lục lúc từ bỏ con, chỉ khiến nhà họ Lục mắng chửi, cho nên họ sẽ bỏ mặc con .”

“Lục Trác là tất cả hy vọng của nhà họ Lục, hơn nữa, chẳng con vẫn luôn Lục Trác đối với con trăm phần trăm lời ?”

Nghe , sự hoảng loạn khuôn mặt Tôn Niệm Dao dần dần tan biến.

Và lúc , nhà họ Lục đang chìm trong bầu khí cực kỳ căng thẳng.

Ông Lục thức trắng cả đêm, như thể chỉ một đêm già mười tuổi. Hoàn còn vẻ tinh , khỏe khoắn như ngày thường.

“A Trác, con định giải thích thế nào với các cổ đông trong hội đồng quản trị về chuyện ngày hôm qua?” Giọng ông Lục trầm khàn, xen lẫn sự già nua.

Từ khi sự việc phanh phui, những trong hội đồng quản trị liên tục yêu cầu Lục Trác , đưa một câu trả lời thỏa đáng cho .

Lục Trác , hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, kể các cổ đông như bầy ch.ó sói đói, cổng công ty phóng viên bao vây kín mít, lúc tuyệt đối thể .

Tuy nhiên, trong lòng cũng rõ, thể cứ trốn tránh mãi, sớm muộn gì cũng đưa một câu trả lời thỏa đáng.

Lục Trác trầm ngâm một lát, bình tĩnh : “Tối qua, con gặp Dao Dao, khi bàn bạc, tạm thời chúng con quyết định xử lý lạnh chuyện , đó hai đứa sẽ cùng tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị để giải thích.”

Loading...