Thẩm Thanh Thu, “!!!”
Nghe xem đây là lời lẽ hổ sói gì thế!
Kiểm tra?
Chuyện thì kiểm tra kiểu gì?!
Cô hắng giọng, cố gắng kiểm soát sự hoảng loạn trong lòng, “Anh .”
“Thật ?” Phó Đình Thâm nghiêng đầu cô, đôi mắt đen láy lấp lánh nụ đầy ẩn ý, “ em còn kiểm tra, là ?”
Thẩm Thanh Thu hít một thật nhẹ, dũng cảm đối diện với ánh mắt , đôi mắt hạnh tràn đầy sự chân thành, “Em niềm tin .”
Lời dứt, khoang xe rơi một im lặng ngắn ngủi.
Ngay đó, một tiếng khẽ thoát từ cổ họng đàn ông.
Tiếng từ tính, mê hoặc từ từ lan tỏa khắp khoang xe, “Vậy em xem, điều gì ở khiến em tự tin đến ?”
Thẩm Thanh Thu, “…”
Câu hỏi dù trả lời thế nào cũng cảm giác như đang tự rước họa .
Cô đành chọn im lặng, thầm mắng Khương Lê là đồng đội heo trong lòng!
Xe yên lặng chạy, Thẩm Thanh Thu vẫn gì, chỉ cúi gằm mắt.
Phó Đình Thâm liếc cô, gương mặt phụ nữ rạng rỡ, xinh , má trắng hồng vẫn còn vương chút ửng đỏ.
Trong mắt đọng một tia nhẹ.
Trực giác mách bảo rằng, nếu trêu chọc nữa, cô sẽ giận.
lúc định mở lời gì đó, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu, phát hiện một chiếc xe đáng ngờ.
Chiếc sedan màu đen cẩn thận bám theo họ suốt quãng đường, thỉnh thoảng lấy những chiếc xe khác làm vật che chắn, rõ ràng là một tay chuyên nghiệp trong việc theo dõi.
Mắt Phó Đình Thâm nheo , một luồng hàn quang sắc lạnh chợt lóe lên.
Anh lặng lẽ tăng tốc độ xe.
Thẩm Thanh Thu ở ghế phụ, cảm nhận tốc độ xe đột ngột tăng lên, cô nhíu mày, sang Phó Đình Thâm bên cạnh, “Sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/bi-bo-roi-vao-ngay-cuoi-toi-duoc-tong-tai-hang-ty-chieu-chuong-tham-thanh-thu-pho-dinh-tham/chuong-131-doi-uyen-uong-lieu-mang.html.]
“Nếu mệt thì ngủ một lát .” Phó Đình Thâm thu vẻ lạnh lùng trong mắt, Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu gì, chỉ qua kính chiếu hậu quan sát chiếc xe phía , đương nhiên cô cũng phát hiện chiếc sedan đen vẫn luôn bám đuôi.
Mắt cô nheo , giọng nhẹ nhàng nhưng thoáng chút lạnh lẽo, “Có thể cắt đuôi họ ?”
Khóe môi Phó Đình Thâm khẽ cong lên, “Em yêu, đừng tùy tiện nghi ngờ khả năng của đàn ông em.”
“Là nhắm ?” Thẩm Thanh Thu hề tỏ hoảng loạn, ngược là sự bình tĩnh khiến say mê.
“Chắc .”
Hành tung của luôn giữ kín, ai thể phát hiện .
Nghe lời , Thẩm Thanh Thu hiểu vài phần, “Xem là em liên lụy .”
Giọng điệu thờ ơ của cô khơi lên sự tò mò của Phó Đình Thâm.
Rốt cuộc cô trải qua những gì?
Anh thu suy nghĩ, hỏi với giọng điệu bình thản, “Sợ ?”
“Không sợ.” Thẩm Thanh Thu , ánh mắt thoáng ý nhẹ, “Có cùng em, cùng lắm thì làm một đôi… uyên ương liều mạng?”
“Anh nỡ.”
Cô gái mà yêu lớn lên ánh dương rực rỡ, tận hưởng ánh hào quang vạn chú ý, chứ bầu bạn với xương khô đất vàng.
“Em thể một bài hát ?”
“Tùy em.”
Thẩm Thanh Thu đưa tay mở máy nhạc, một bản nhạc violin du dương, êm tai từ từ lan tỏa khắp khoang xe.
Xuyên qua thời để tưởng nhớ.
Một bản nhạc hề xa lạ với Thẩm Thanh Thu.
Phó Đình Thâm nhận vẻ ngạc nhiên thoáng qua mặt Thẩm Thanh Thu, tiện miệng hỏi, “Thích nhạc violin ?”
Thẩm Thanh Thu khẽ , “Không hẳn là thích, cũng là ghét.”
Nghe , Phó Đình Thâm tiếp tục trò chuyện.
Sự im lặng của khiến Thẩm Thanh Thu chút bất ngờ, “Anh tò mò ?”