Thẩm Thế Đạt gầm lên, tung một cú đ.ấ.m thẳng mặt đối phương.
"Anh và hủy hoại cả gia đình vẫn đủ , còn cướp luôn A Tú của ?"
Cú đ.ấ.m nhanh chóng tránh, Thẩm Cảnh Chu mỉm , vô tội lưng .
"Thẩm Thế Đạt, bình tĩnh một chút."
Tôi đỡ trán, mặt đỏ tim đập nhanh giải thích, "Anh mới chuyển đến lầu , máy nước nóng nhà hỏng nên mới tìm giúp đỡ thôi."
Nhìn che chắn mặt Thẩm Cảnh Chu, Thẩm Thế Đạt phẫn nộ uất ức.
" mà... chính là nên! Chuyện của liên quan gì tới em?!"
"Anh tin ?"
Tôi bất lực, "Tôi và chỉ là tình đồng môn bình thường, nếu thật sự gì đó, còn đến lượt ?"
"Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa ? Đừng là của , cho dù là một hàng xóm bình thường, cũng sẽ giúp. Chẳng lẽ trơ mắt đầy bọt xà phòng mà nhếch nhác đến phòng thí nghiệm, mới hài lòng?"
"Cùng là đàn ông, ích kỷ và khắc nghiệt đến ?"
"Tôi là đàn ông, em là phụ nữ, làm thể giống ?!"
Thẩm Thế Đạt gào lên, dần trở nên năng lộn xộn, "Hơn nữa định vị hôm nay của em cũng đúng..."
"Thẩm Thế Đạt, bắt đầu đấy."
Tôi thở dài, thất vọng tột độ .
"Anh với là họp bạn bè, nhưng định vị vẫn luôn ở nhà? Tôi sẵn lòng tin tưởng , nhưng nghi kỵ như .
"Thẩm Thế Đạt, thể lúc nào cũng kiểm soát hành tung của , đây là một loại bệnh, phụ nữ nào chịu đựng việc nửa sỉ nhục như thế ."
Tôi dứt khoát đóng sầm cửa rời .
Đến căn hộ của Thẩm Cảnh Chu.
Trút giận bằng cách ôm hôn ghế sofa.
Tiếng nước b.ắ.n , điện thoại đột nhiên hiển thị cuộc gọi đến của Thẩm Thế Đạt.
"Mất hứng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/bay-yeu/chuong-5.html.]
Người đàn ông thỏa mãn vứt điện thoại sang một bên.
Cảm thấy thứ quá đà, mới đẩy .
Lắc đầu, "Không thể tiếp tục."
"Tại ?"
Thẩm Cảnh Chu quét sạch vẻ thờ ơ ban đầu, cảnh giác ôm chặt lấy , "Không lẽ, trong lòng em vẫn còn ?"
Tôi lắp bắp mở lời, "Tôi cảm thấy làm công bằng với ."
Anh đùa giỡn , "Không công bằng ở chỗ nào chứ, ghét , em cũng ghét , chúng chẳng là trời sinh một cặp ? Em lợi dụng cũng , sẵn lòng cùng em trả thù ..."
"Hay là, em cũng ghét ?"
"Sao thể, ban đầu là vô cảm, nhưng bây giờ, chính vì thích nên mới thấy công bằng cho đấy."
Tôi hiền hậu, "Tôi chỉ nghĩ rằng, một mối quan hệ nên bắt đầu một cách thể thống gì như thế."
"Được, A Tú, sẽ đợi em thêm một thời gian nữa."
Ánh mắt Thẩm Cảnh Chu nóng bỏng, " nếu đến lúc đó em thật sự bạc bẽo vứt bỏ , em coi như xong đời đấy."
Gần đây Thẩm Thế Đạt ngày nào cũng về nhà.
Hỏi quanh co tối hôm đó .
Tại rõ ràng đây về, nhưng ảnh bữa tối tài khoản của hai bộ bát đĩa?
Phòng thí nghiệm thật sự bận đến mức mất mười hai tiếng mới trả lời tin nhắn ?
chỉ cần trao cho một ánh mắt thất vọng.
Thẩm Thế Đạt liền giống như chú chó của Pavlov, ngay lập tức xin và im bặt.
Thật nực và mỉa mai, chỉ là làm y như những gì làm với mà thôi, mà Thẩm Thế Đạt thể chấp nhận .
theo tin nhắn của thám tử, hề thật sự lương, khoảnh khắc còn ở nhà với , khoảnh khắc vội vàng phóng xe trải qua một đêm xuân.
Thật ghê tởm.
Cuối cùng phòng thí nghiệm cũng kết quả.
Ngày ăn mừng, trùng hợp là sinh nhật Tề Nhã.