Ý nghĩ khiến Ôn Dĩ Đồng cũng sững sờ, cô đáng lẽ hận mới đúng.
Anh nhốt cô ở đây, dùng những lời lẽ độc địa nhất để sỉ nhục cô, dùng tất cả những cô quan tâm để đe dọa cô, thậm chí ép cô nhảy từ tháp nhảy bungee cao như xuống.
Cô đáng lẽ mong mất m.á.u quá nhiều mà c.h.ế.t mới đúng.
khoảnh khắc thấy chảy máu, trái tim cô như một bàn tay vô hình bóp chặt, theo bản năng giúp cầm máu.
Ánh đèn màu cam dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, nhưng trong mắt cô là một mảng mờ mịt.
Cô dường như thực sự chút phân biệt trong lòng rốt cuộc là ai .
Chẳng lẽ cô mắc hội chứng Stockholm, yêu kẻ hành hạ ?
Cô .
Cô chỉ hiện tại Hoắc Vũ Thành chảy nhiều máu, vết thương trông sâu, mà từ chối sự giúp đỡ của cô.
Anh hình như vẫn ở trong thư phòng , bây giờ thế nào .
Ôn Dĩ Đồng dậy khỏi giường, vì động tác quá nhanh nên mắt tối sầm .
Cô vịn tường, đợi cơn choáng váng qua mới từ từ mở cửa phòng ngủ của .
Lúc muộn, cả căn biệt thự chìm trong bóng tối lờ mờ, ngay cả đèn hành lang cũng tắt hết.
Cô theo bản năng về hướng thư phòng, qua khe cửa dường như ánh đèn hắt .
Anh ngủ , là... vẫn đang chảy máu?
Ôn Dĩ Đồng ở cửa do dự hồi lâu, mới lấy hết can đảm bước khỏi phòng.
Hai giờ sáng, Ôn Dĩ Đồng chân trần tấm t.h.ả.m mềm mại xuống lầu.
Phòng của dì Trương ở cuối hành lang tầng một, Ôn Dĩ Đồng cửa chần chừ một chút, cuối cùng giơ tay gõ nhẹ cửa.
Cửa nhanh chóng mở , dì Trương mặc đồ ngủ, mắt nhắm mắt mở thấy Ôn Dĩ Đồng ở cửa, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên: "Cô Ôn? Muộn thế mà cô vẫn ngủ !"
Trong mắt Ôn Dĩ Đồng thoáng qua vẻ áy náy vì làm phiền khác, giọng nhẹ cất lên: "Dì Trương, thể... cho cháu mượn điện thoại dùng một chút ?"
Dì Trương sững sờ, dường như ngờ cô muộn thế qua đây chỉ để mượn điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh/chuong-1027-cau-cuu-luc-nua-dem.html.]
Bà Hoắc Vũ Thành cho Ôn Dĩ Đồng liên lạc với bên ngoài, nên trong mắt thoáng qua vẻ khó xử: "Cô Ôn, thiếu gia dặn cô chủ động gọi điện cho khác, cần sự đồng ý của ."
Giọng Ôn Dĩ Đồng mang theo chút gấp gáp: "Cháu , nhưng cháu gọi cho bác sĩ Phó, thương , nãy cho cháu băng bó, cháu lo vết thương của nhiễm trùng, nếu dì tin thì dì thể giúp cháu gọi của bác sĩ Phó."
Cô ít khi làm phiền dì Trương, vài hiếm hoi chủ động gọi điện nếu gọi cho Hoắc Vũ Thành thì cũng là gọi cho Phó Vân Huy.
Dì Trương cô Hoắc Vũ Thành thương, vẻ mặt cũng lập tức trở nên căng thẳng: "Thiếu gia thương ?!"
Ôn Dĩ Đồng gật đầu: "Cháu thương thế nào, dì Trương, cháu sẽ lấy chuyện đùa , dì mà."
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Ôn Dĩ Đồng tái nhợt, hốc mắt đỏ, dáng vẻ bất lực và lo lắng đó khiến lòng trắc ẩn của dì Trương trỗi dậy.
Bà mối quan hệ giữa cô Ôn và thiếu gia phức tạp, hai phần lớn thời gian đều ở trong bầu khí căng thẳng như kẻ thù.
sự lo lắng trong mắt cô lúc giống giả vờ.
Nhỡ thiếu gia thực sự xảy chuyện gì...
Dì Trương c.ắ.n răng, đưa điện thoại tay Ôn Dĩ Đồng: "Cô Ôn, cô gọi , nhỏ tiếng chút là ."
Ôn Dĩ Đồng ơn gật đầu, nhận lấy điện thoại nhanh chóng bấm của Phó Vân Huy.
Phó Vân Huy là bác sĩ riêng do Hoắc Vũ Thành mời về, giúp việc trong nhà đều lưu làm việc của để phòng khi cần thiết.
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, tim Ôn Dĩ Đồng cũng treo lên, lo lắng Phó Vân Huy máy.
Sau bảy tám tiếng chuông, điện thoại cuối cùng cũng kết nối.
Một giọng mang đậm vẻ ngái ngủ vang lên, rầu rĩ : "A lô, ai đấy?"
Phó Vân Huy rõ ràng là đ.á.n.h thức từ trong giấc mộng, giọng điệu còn mang theo chút kiên nhẫn: "Ai , nửa đêm nửa hôm..."
Ôn Dĩ Đồng siết chặt điện thoại, thở chút dồn dập: "Bác sĩ Phó , là Ôn Dĩ Đồng."
Đầu dây bên im lặng vài giây, Phó Vân Huy khi thấy giọng Ôn Dĩ Đồng thì cơn buồn ngủ lập tức tan biến, ngay lập tức dậy giường: "Cô Ôn, muộn thế , chuyện gì xảy ?"
Giọng Ôn Dĩ Đồng mang theo sự lo lắng, ngắn gọn rõ ý định của .
"Bác sĩ Phó, xin vì làm phiền muộn thế , nhưng Hoắc Vũ Thành thương , vết thương ở thắt lưng bên trái phía , trông sâu, cho động , lo nhiễm trùng nên chỉ đành làm phiền ."
Phó Vân Huy ở đầu dây bên tỉnh táo, giọng cũng trầm xuống: "Vũ Thành thương? Chuyện lúc nào?"
Ôn Dĩ Đồng Hoắc Vũ Thành thương lúc nào, chỉ đành : "Tôi thương lúc nào, tối nay về, lúc thư phòng tìm thì thấy vết thương , còn tắm nữa."